Thục Nghi vừa nghe câu hỏi của Đặng Vũ liền làm ngơ xoay mặt đi, giọng nói của cô khá ấp úng.
"Đâu có, làm sao tôi lại ghen chứ?"
"Vậy tại sao lại hỏi câu đó?", Đặng Vũ một lần nữa xoay Thục Nghi về hướng mình, ôm chặt lấy cô, ép cô nhìn anh mà không còn chút không gian để nhúc nhích.
"Thì tôi thấy anh nói là tăng ca nhưng thực ra lại đi với mấy cô đó, sợ anh quá lao lực ảnh hưởng đến công việc mà thôi," trong câu nói của Thục Nghi có ý nói xa nói gần chuyện Đặng Vũ quen nhiều cô gái bên ngoài.
Đặng Vũ dư sức hiểu ý của Thục Nghi, anh nở nụ cười ma mị nhìn cô.
"Tôi có mất sức hay không ắt hẳn phải để cho em tự đánh giá rồi."
Vừa dứt câu Đặng Vũ liền lấy môi mình phủ lên môi cô, bàn tay cũng không an phận bắt đầu dò xét khắp nơi. Hành động này của anh làm Thục Nghi đang khó chịu bỗng nhiên lại dịu xuống, không, cô không cho phép mình thỏa hiệp bèn lấy hết sức đẩy anh ra, tìm chút khí oxi để hô hấp.
"Nhưng tôi đã nói tôi rất mệt.", Thục Nghi khẽ nheo mày.
"Được, nếu em nói em mệt, tôi sẽ giúp em sáng mai không thể xuống giường, ngon lành mà ngủ một giấc để nghỉ ngơi."
Đặng Vũ nở nụ cười tà, mặc kệ sự chống đối của Thục Nghi mà lấn tới chiếm tiện nghi. Anh không cho phép cô chối từ vì một tuần qua vì chuyện của Thượng Vũ mà anh không thể về nhà, không thể động vào cô, anh không thể kiên nhẫn hơn nữa, mùi hương trên cơ thể cô như dụ hoặc anh. Không giống như những gì Thục Nghi nghĩ, Đặng Vũ chỉ đi ăn với cô gái đó, không hề xảy ra điều gì cả, cứ mỗi lần động vào họ anh lại nhớ đến cô, nhớ đến vẻ mặt khó chịu cùng mùi hương chết người đó, vì thế anh chỉ đợi đến hôm nay, anh có thể tùy ý mà chiếm hữu cô...
********
Sáng hôm sau...
Đúng như lời Đặng Vũ nói, sau trận hoan ái mãnh liệt tối qua thì sáng nay Thục Nghi không thể xuống giường, mệt mỏi ngủ ngon lành đến gần giữa trưa. Sau khi thức dậy, thay quần áo xong xuôi, Thục Nghi uể oải đi xuống lầu, rẽ vào phòng ăn. Thục Nghi vừa bước vào thì giật mình, cô nhìn thấy Đặng Vũ vẫn còn ngồi dùng bữa sáng. Cô nhẹ nhàng đi đến ngồi cạnh anh, Đặng Vũ không nói gì, chỉ chăm chú vào tờ báo sáng. Ngay lúc này dì Phúc mang dĩa thức ăn của Thục Nghi ra, đưa cho cô rồi nói.
"Cô Thục Nghi, cô dậy rồi. Đây là thức ăn sáng ạ."
Thục Nghi khẽ đưa một bên tay che miệng mình lại, hỏi khẽ dì Phúc đang đứng gần đó.
"Sao anh ta còn chưa đi làm vậy dì?"
Thục Nghi vừa hỏi xong thì dì Phúc đứng thẳng dậy, đôi mắt chợt thấy ánh mắt lạnh của Đặng Vũ, bà liền hắng giọng.
"À cô Thục Nghi, cậu chủ cũng vừa mới dậy thôi, chắc do làm việc quá sức nên cậu mới ngủ dậy trễ như thế. Tôi xin phép ra ngoài, chúc cô ngon miệng ạ."
Dì Phúc hiểu ý liền nói to, sau đó bụm miệng cười rồi đi ra ngoài để lại Thục Nghi bây giờ ngượng đỏ mặt, chỉ biết cắm cuối vào dĩa thức ăn mà thôi. Còn Đặng Vũ, anh bỗng nhiên cười nhẹ, một nụ cười hiếm thấy.
"Cuối tuần này một tập đoàn đối tác của Thượng Vũ mở tiệc mừng công, tôi sẽ tham gia nhưng có lẽ em không đi theo được.", đây là bữa tiệc của tập đoàn nhà Hà Phương, Đặng Vũ vẫn chưa muốn nói với Thục Nghi nên anh sẽ tham dự buổi tiệc này một mình.
"Tôi biết rồi.", Thục Nghi giọng trầm ổn lên tiếng, cô hình như có chút thất vọng.
"Tôi đi làm, ở nhà đừng đi đâu đấy."
Đặng Vũ nói xong thì rời khỏi nhà ăn, chừng chưa đầy 5 phút sau thì Thục Nghi nghe tiếng động cơ xe nổ, chiếc Bentley đã rời khỏi biệt thự. Thục Nghi ngồi thở dài, thức ăn sáng bây giờ cũng không còn ngon nữa, ngay lúc cô định đứng lên thì đột nhiên chuông điện thoại reo, cô đưa tay cầm rồi nhấc máy.
"Alo?"
"Tôi, Thế Kiệt đây.", giọng trầm thấp ấm áp của Thế Kiệt vang lên bên đầu dây kia.
"Có chuyện gì không ạ?", Thục Nghi vẫn giữ kính ngữ khi nói chuyện với anh.
"Có chuyện gì tôi mới gọi được sao?"
"Không, ý tôi không phải như thế.", Thục Nghi vội phủ nhận.
"Tôi chỉ đùa một chút thôi. Vào chuyện chính, tối cuối tuần này cô rảnh không?"
"Tôi rảnh."
"Vậy thì tốt, cuối tuần này tôi muốn mời cô tham gia một bữa tiệc, cô có thể đi cùng tôi không?", Thế Kiệt ngỏ lời.
"Ngày mai tôi mới có thể trả lời anh, được chứ?", Thục Nghi còn phải hỏi sự đồng ý của Đặng Vũ, nếu không anh sẽ không dễ dàng để cô ra ngoài.
"Được, tôi đợi cô."
Thế Kiệt nói xong rồi cúp máy, anh muốn thử, thử một lần xem sao, nếu Thục Nghi là tình nhân của Đặng Vũ nhất định anh sẽ đưa cô đi cùng trong bữa tiệc đó, ít nhất là thân phận khác không phải người phụ nữ của Đặng Vũ, Thế Kiệt đang tìm một con đường, một con đường mà khẳng định được mọi chuyện chỉ là sự hiểu lầm, có thể khẳng định anh và cô có thể tiến tới hơn nữa. Phải, bữa tiệc mà cả Thế Kiệt và Đặng Vũ nhắc đến là tiệc mừng công của tập đoàn nhà Hà Phương, cả hai người đàn ông đó đều biết, duy nhất chỉ một mình Thục Nghi là không hề biết chuyện gì.
Ngay tối hôm đó Đặng Vũ quay về, Thục Nghi đã hỏi ý anh nhưng với một lời khác, là sinh nhật của một người bạn. Đặng Vũ thấy Thục Nghi đã mở lời, chắc hẳn cô muốn đi nên anh chấp thuận nhưng tối hôm đó cô phải về trước anh, nếu không sẽ không có lần sau. Thục Nghi nghe thế thì chỉ cảm ơn, sau đó mấy ngày thì nhờ dì Phúc chọn mấy chiếc đầm đẹp cho mình, cô biết bữa tiệc mà Thế Kiệt nói đến là dành cho giới thượng lưu nên Thục Nghi cũng chuẩn bị kĩ lưỡng, nếu không sẽ làm mất mặt Thế Kiệt.
Ngày cuối tuần đã đến...
Sảnh nhà hàng lớn lúc này tấp nập người và xe đến chúc mừng cho tập đoàn nhà Hà Phương. Vì hôm nay có đầy đủ gia đình của cô nên Đặng Vũ không thể để Thục Nghi đi theo. Lúc anh vừa xuống xe, bên ngoài đã có người đứng chờ sẵn.
"Tổng giám đốc Đặng, Chủ tịch đang đợi ngài.", một người thân cận bên cạnh Chủ tịch mà anh ta nhắc đến thông báo cho Đặng Vũ.
"Được."
Đặng Vũ đưa tay cài nút áo vest rồi đi theo sự chỉ dẫn của người kia, đến một phòng lớn trên lầu, anh vừa đẩy cửa đã thấy gia đình Hà Phương cùng vị hôn thê anh đang bàn chuyện rất vui vẻ.
Thấy Đặng Vũ bước vào gia đình Hà Phương cùng cô quay lại nhìn anh, một người đàn ông lịch lãm trong bộ vest màu xám tro cùng phong thái đĩnh đạc, lạnh lùng có phần kiêu ngạo thu hút ánh nhìn của người đối diện...
"Két"...
Một chiếc xe màu nâu chocolate dừng lại, Thế Kiệt lịch sự mở cửa đi vòng qua đầu xe đến chỗ ghế lái phụ mở cửa cho Thục Nghi. Sau khi chỉnh trang lại trang phục, Thế Kiệt đưa tay ra, Thục Nghi đưa một cánh tay khoác lên tay anh, cả hai từ từ đi vào trong. Một người cũng giống như lúc nãy thông báo cho Đặng Vũ giờ lại nói với Thế Kiệt.
"Phó Tổng Đặng, gia đình cô Hà Phương đang đợi ạ."
Theo sự chỉ dẫn của người đó, cả hai bước lên lầu, rẽ vào một sảnh lớn. Vừa đẩy cửa bước vào, từ đằng xa Thế Kiệt đã nghe thấy tiếng gọi.
"Thế Kiệt", giọng vui mừng của Hà Phương.
Hà Phương vừa dứt lời, cả phòng quay lại nhìn đôi nam nữa vừa bước vào, kể cả Đặng Vũ. Mà điều Thục Nghi không thể ngờ là gặp Đặng Vũ tại nơi này, ánh mắt anh lạnh lùng quét trên người cô cùng người đàn ông bên cạnh, khiến Thục Nghi phát run cả người như vừa bị bắt quả tang việc đi ngoại tình vậy...