Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 21: Gặp tai nạn




Năm ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn bình thường, có lẽ mọi người cũng dần quên đi chuyện ở Thượng Vũ vào đêm hôm kia. Thục Nghi cũng từ từ hồi phục tâm trạng, không còn mơ thấy ác mộng trước kia nữa. Điều đặc biệt của hôm qua và hôm nay và ngày mai nữa là Thục Nghi không cần sáng phải đến nhà Đặng Vũ sớm như mọi khi vì hiện tại anh đang đi công tác, đi ba ngày nên Thục Nghi không cần đến cũng không cần đi theo vì Phong đã đi cùng Đặng Vũ. Hôm nay cô được ngủ thêm một chút, không lo sợ trễ giờ. Dù Đặng Vũ đi công tác nhưng cô vẫn phải đến Thượng Vũ như bình thường, nếu Đặng Vũ phát hiện ra cô vắng ngày nào là đi tong.

Thục Nghi đã chuẩn bị xong xuôi, hôm nay Ngọc Khanh sẽ đến đón cô cùng đi làm. Thục Nghi ra khỏi cửa, khóa cửa cẩn thận, đang đi bộ ra con đường trước nhà thì điện thoại reo.

"Alo?"

"Mình sắp đến đầu khu phố rồi nè, cậu ra đi."

"Ok mình sẽ...a...."

Tiếng hét thất thanh của Thục Nghi làm cho Ngọc Khanh giật mình, khiến cô càng tăng tốc hơn. Chiếc xe hơi màu trắng của Ngọc Khanh đã rẽ vào đường trong khu phố, từ đằng xa trong xe Ngọc Khanh chợt thấy bóng dáng Thục Nghi đang nằm dưới đường. Ngọc Khanh tắt máy, mở cửa vội chạy đến chỗ Thục Nghi.

Thục Nghi lúc này đang nằm trên đường, có lẽ lúc nãy té cô đã lấy cánh tay đỡ khuôn mặt nên bàn tay bị đập mạnh xuống đường, bắt đầu toét máu, còn trên trán cũng có vết thương cũng đang rỉ máu. Ngọc Khanh hãi hùng, chạy đến bên cạnh đỡ Thục Nghi dậy, lấy bàn tay lay khuôn mặt của Thục Nghi:

"Nghi ơi tỉnh lại đi, Nghi ơi."

Chắc có lẽ do lúc nãy quá lo sợ nên Thục Nghi ngất xỉu một lúc. Khi bị Ngọc Khanh lay gọi, cô mới mở mắt từ từ ra:

"Khanh..."

"Cậu sao rồi, sao lại bị như vậy? Khoan trả lời, mình đưa cậu đến bệnh viện trước."

Nói rồi Ngọc Khanh cố gắng đỡ Thục Nghi lên xe, chạy thẳng đến bệnh viện gần nhất. Sau một lúc đưa vào phòng cấp cứu thì bác sĩ cũng đi ra:

"Ai là người nhà của bệnh nhân Phùng Nguyễn Thục Nghi?"

Khi nghe bác sĩ gọi thì Ngọc đứng bật dậy, chạy đến bên bác sĩ:

"Tôi là bạn của cô ấy, ba mẹ cô ấy đang ở xa nên không đến kịp ạ. Thục Nghi sao rồi bác sĩ?"

"Tình hình của bệnh nhân đã ổn rồi. Cũng may khi cô ấy ngã đẫ lấy tay đỡ đầu nên không có chấn thương nào. Vết thương trên tay, trán và ở chân phải chúng tôi đã băng bó lại. Người nhà nhớ không để cô ấy tiếp xúc với nước, phải thay và băng bó vết thương theo đúng chỉ dẫn của bác sĩ. Cô ấy vẫn còn nằm trong phòng, lát chúng tôi sẽ đưa cô ấy xuống phòng bệnh, lúc đó người nhà có thể vào thăm. Ngày mai là có thể xuất viện rồi."

Ngọc Khanh nghe thấy tình hình của Thục Nghi ổn thì cũng đỡ lo lắng hơn, nhẹ nhõm một chút, bây giờ cô phải đi làm thủ tục cho Thục Nghi. Một lúc sau Ngọc Khanh quay lại phòng bệnh mà Thục Nghi được chuyển xuống. Ngọc Khanh đến bên cạnh chiếc giường, trên giường là một cô gái xinh đẹp đang nhắm mắt ngủ với một miếng băng gạc trên trán, trên bàn tay phải và chân phải thì được băng bó kĩ lưỡng. Nhìn gương mặt xinh đẹp vui vẻ thường ngày của Thục Nghi bây giờ thay vào là một gương mặt xanh xao, có vết thương mà Ngọc Khanh sót cả ruột. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra chứ, sao cậu ấy lại bị như vậy.

Ngọc Khanh đi ra ngoài phòng bệnh, gọi điện xin nghỉ ngày hôm nay cho cô và Thục Nghi. Tình hình Nghi thế này cô đi làm cũng không làm được việc gì cả. Sau khi gọi điện xong, Khanh đi vào nhà vệ sinh rửa tay, bàn tay cô lúc nãy đỡ Thục Nghi đã thấm máu của cô bạn thân. Nhìn chúng mà Ngọc Khanh càng phẫn nộ, Thục Nghi là một người vui vẻ, hòa đồng, ít khi gây thù với ai vậy mà ai đã nhẫn tâm đối xử với cậu ấy như thế chứ. Từ nhà vệ sinh đi ra, điện thoại cô lại reng lần nữa.

"Alo?"

"Ngọc Khanh, Thục Nghi và cô sao lại xin nghỉ hôm nay? Có việc gì à?", lúc nãy Thế Kiệt đi tìm Thục Nghi ai ngờ được Linh thông báo cả cô và Ngọc Khanh đều gọi đến xin nghỉ.

"Phó Tổng, Thục Nghi vào viện rồi.", Ngọc Khanh như nấc lên.

"Cái gì? Cô ấy đang ở bệnh viện nào, tôi đến ngay."

Thế Kiệt nghe xong thì hốt hoảng, cầm lấy áo vest chạy nhanh ra ngoài, lấy xe rồ đi. Cái gì thế này? Sao cô ấy lại vào viện chứ.

Ở phòng bệnh...

Thục Nghi sau khi ngủ được một giấc thì tỉnh lại, có vẻ vết thương khiến cho cô đau nhức, khó cử động thoải mái được. Ngọc Khanh nãy giờ ngồi chăm cô thấy Thục Nghi nhúc nhích, mở mắt thì mừng phải biết. Ngọc Khanh với tới, lấy tay xoa nhẹ lên đầu Thục Nghi.

"May quá, cậu tỉnh lại rồi."

"Khanh... mình đau quá."

"Đồ ngốc, bị thương tất nhiên là đau rồi. Lúc thấy cậu nằm dưới đường như thế mình lo lắm, máu chảy ra, mình sợ cậu có chuyện.", Ngọc Khanh đã rơi nước mắt.

"Mình không sao rồi nè, không thấy sao?", Thục Nghi cũng cảm động, khóc theo.

"Không sao cái gì, bị thương đầy người mà nói không sao. Thục Nghi à, hai lần rồi đấy, cả hai lần cậu làm mình muốn đứng tim."

"Mình biết rồi, mình xin lỗi, mình sẽ cẩn thận hơn, đừng khóc nữa."

"Mà chuyện gì xảy ra? Kể mình nghe.", Ngọc Khanh lấy tay lau nước mắt, bình tĩnh hỏi Thục Nghi về sự việc.

"Lúc mình nói chuyện với cậu là mình đang đi trên đường. Bỗng nhiên từ xa có tiếng bóp kèn ô tô, mình lánh sang một bên cho xe chạy nhưng không ngờ chiếc xe đó lúc chạy qua va quẹt với mình, làm mình ngã xuống đất. Sau đó thì cậu đã đến đấy."

"Thục Nghi, cậu nói thật với mình đi, giữa cậu và Đặng Vũ có gì đúng không?"

"Sao cậu lại hỏi như thế?"

"Mình thấy một mảnh giấy kế bên cậu lúc cậu nằm trên đường.", Ngọc Khanh vừa nói vừa đưa một mảnh giấy trước mặt Thục Nghi.

Thục Nghi đưa hai tay cầm tờ giấy mở ra, trong đó là một dòng chữ lớn, viết nguệch ngoạc:

"Tránh xa Đặng Vũ."

Lại là Đặng Vũ, vì anh ta mà mình lần trước bị nhốt ở Thượng Vũ, lần này lại bị xe tông. Rốt cuộc là ai làm chứ?

Thục Nghi định mở lời thì từ bên ngoài có một người đàn ông vội vàng chạy vào, sau đó dừng lại, đi đến bên giường bệnh, Thục Nghi và Ngọc Khanh đều bất ngờ:

"Phó Tổng..."

Lúc nãy Ngọc Khanh còn đang nói chuyện với Thế Kiệt, bệnh viện cũng khá xa Thượng Vũ, vậy mà chưa đầy 20 phút anh đã đến bệnh viện. Như thế có thể biết anh chạy với tốc độ như thế nào, anh thật sự rất lo cho Thục Nghi.

"Cô sao rồi, sao lại vào viện? Cô đi đứng kiểu gì thế? Không làm người khác lo lắng cô không chịu được ạ?"

Thế Kiệt vừa vào không một lời hỏi thăm, chỉ nói một tràng với Thục Nghi, câu nói ấy vừa tức giận vừa có sự lo lắng. Thục Nghi chưa mở lời, Ngọc Khanh phía sau nhìn biểu hiện của Thế Kiệt vừa suy nghĩ, biểu hiện đó... không phải là....