Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 15: Sẽ có tư cách




"Cô muốn trả lại?"

"Phó Tổng anh hiểu tôi quá. Thật sự tôi rất thích nó, rất thích nhưng nó quá quý giá, tôi không có tư cách nhận nó."

"Dù cô có quyết định như thế nào tôi cũng sẽ ủng hộ."

"Cảm ơn anh."

Thế Kiệt thấy Thục Nghi như vậy khá vui nhưng còn anh trai của anh, có ý gì chứ?

******

Trong phòng ngủ...

Đặng Vũ khoác một chiếc áo lông ngồi trên giường, người thì tựa vào đầu giường, ngón tay lật từng trang tạp chí, trong đầu thì chỉ nghĩ đến hình dạng xinh đẹp của Thục Nghi.

Từ trong phòng tắm, Lisa Vy đi ra, trên người chỉ khoác một áo choàng lụa mỏng, làm lộ ra cơ thể nóng bỏng của cô ta. Lisa Vy đi đến bên đầu giường còn lại, ngồi bên cạnh Đặng Vũ, người ngả vào lòng anh, ngón tay vẽ loạn xa lên vòm ngực màu đồng rắn chắc như khêu gợi anh.

"Thật cảm ơn anh, Vũ. Chiếc vòng rất đẹp."

Lisa Vy vừa nói vừa nhìn chiếc vòng. Ngoài mặt vui vẻ như vậy nhưng thật ra lòng cô ta căm phẫn. Cô ta ở bên anh gần được một năm, còn con thư ký kia chưa đến hai tuần thì anh đã tặng cho nó sợi dây chuyền quý giá đó.

"Nhưng người ta thắc mắc, sao Musgravite lại nằm trên cổ cô thư ký đó chứ? Chẳng xứng với cô ta tý nào. Thật nực cười."

Câu nói cùng ẩn ý của Lisa Vy Đặng Vũ hiểu tất cả, cô ta đang ghen tị. Đặng Vũ chỉ nói một câu lạnh lùng, đưa tay nâng cằm cô ta lên:

"Em thừa biết tôi không thích người phụ nữ rắc rối, không an phận."

Nói xong Đặng Vũ đứng dậy đi ra quầy bar mini trong phòng, lấy một chai rượu rót chất lỏng màu nâu phách hổ vào ly rượu, lắc nhẹ vài cái. Lisa Vy trên giường nhìn hành động và lời nói của Đặng Vũ hiểu anh không thích người phụ nữ lắm chuyện, phải cô ta được cái vòng này đã là hơn nhiều người phụ nữ khác nhưng lại thua con thư ký đó. Đúng vậy, mình không được tức giận, chắc chắn Đặng Vũ đang tìm cảm giác mới lạ thôi, mình phải tạo cảm giác mới cho anh ấy, lúc đó mình muốn gì cũng được, mình không thể mất anh ấy được. Suy nghĩ trong đầu của Lisa Vy làm cho cô đứng dậy, đi về phía Đặng Vũ.

Trong lúc đó điện thoại của Đặng Vũ trên bàn đầy những bình rượu reo, thông báo một tin nhắn. Anh mở máy, nhấn vào hộp tin nhắn, một tin nhắn ngắn gọn hiện lên: "Tôi biết cậu sẽ thế!". Xem xong Đặng Vũ liền tắt máy, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một cảm giác mềm mại đang vây lấy anh.

"Xin lỗi, chỉ là người ta hơi lo lắng mà thôi, người ta không muốn mất anh."

Lisa Vy cố tình áp vào lưng của Đặng Vũ đôi gò bồng đào cao ngất của mình. Sau đó Đặng Vũ tách hai tay cô ta ra, cầm ly rượu đi đến chiếc ghế sofa gần đó ngồi xuống, Lisa Vy cũng đi theo sau.

"Cởi.", Đặng Vũ giọng nói lạnh lùng phát ra.

Lisa Vy cười thầm trong bụng, đúng là anh ấy không thể thoát ra khỏi vẻ quyến rũ của cô ta. Tay Lisa nhẹ nhàng đưa lên dây thắt lưng của áo choàng, tuột dây ra, hai bên vạt của chiếc áo choàng bung ra, lộ ra thân hình nóng bỏng của cô ta. Cô ta đưa tay cởi bỏ luôn chiếc áo choàng, đi đến gần chỗ Đặng Vũ.

Đặng Vũ đưa mắt nhìn cô ta lại nhớ đến dáng vẻ như thiên thần của Thục Nghi. Anh nâng tay, uống hết chất lỏng trong ly, đứng dậy đến bên cạnh Lisa Vy. Anh đặt nụ hôn nóng bỏng của mình lên cổ cô ta rồi trượt xuống xương quai xanh. Hai người cùng ngã xuống chiếc giường to phía sau, thân hình to lớn của Đặng Vũ đè lên thân hình nóng bỏng của Lisa Vy, bàn tay anh đặt nên nơi gò bồng đào của cô ta mà xoa nắn, khiến Lisa kêu lên nhẹ. Nhìn gương mặt mê đắm của cô gái dưới thân, anh liên tưởng đến gương mặt của Thục Nghi, cô ấy sẽ thế nào?

Đặng Vũ đưa tay tách hai chân Lisa Vy ra, cô ta cũng liền đưa hai chân quắp chặt vào thắt lưng của anh, một lúc sau anh mạnh mẽ đâm sâu vào, làm cô ta rên rỉ, tiếng rên hòa với hơi thở thô đặc của người đàn ông vang vọng khắp căn phòng...

******

"Thục Nghi, cháu đến rồi.", dì Phúc đứng ngay cửa chào đón.

"Cháu chào dì, Tổng giám đốc đã thức dậy chưa ạ?", Thục Nghi nhớ đến chuyện tối qua.

"Đã dậy rồi, đang dùng bữa sáng trong nhà."

Thục Nghi cười nhẹ, nồng nhiệt như thế nhưng vẫn dậy đúng giờ, thật không ngờ. Nói xong cô đi vào nhà, rẽ thẳng vào phòng ăn nơi Đặng Vũ đang dùng bữa. Bữa sáng của anh vẫn không có gì thay đổi, vẫn một phần bánh sandwich và một tách cafe nóng.

"Tổng giám đốc, chào buổi sáng."

Đặng Vũ đang chăm chú đọc báo, thấy tiếng nói của Thục Nghi thì dừng lại, ngẩng mặt lên. Đúng là vẻ đẹp ấy, vẻ đẹp khiến anh suy nghĩ mãi.

Nhìn dáng vẻ của Đặng Vũ như là anh ta tối qua không làm gì cả, chỉ là ngủ ngon thôi, ăn mặc vẫn chỉnh tề, phong thái ung dung, quyền quý.

"Tôi xin nói về lịch trình ngày hôm nay. Buổi sáng nay Tổng giám đốc sẽ trống ạ, buổi chiều lúc 15h sẽ có cuộc họp cổ đông định kỳ. Sau đó lúc 20h Tổng giám đốc có hẹn với cô Vivian, tôi đã sắp xếp lịch hẹn và đặt nhà hàng rồi ạ."

"Được."

Thục Nghi nhìn Đặng Vũ trước mặt mình. Một tay cô nâng chiếc túi, tay còn lại đưa vào trong lấy một vật ra. Đúng lúc này Lisa Vy từ trên phòng ngủ đi ra, xuống thẳng phòng ăn, đi đến chiếc ghế gần với Đặng Vũ ngồi xuống. Trên người Lisa Vy là một bộ đồ ngủ mỏng, trên cổ, xương quai xanh cùng ngực là những vết hôn đỏ chói nói lên cảnh ân ái đêm qua nồng nhiệt thế nào, Thục Nghi không dám nhìn thêm nữa, cô ta không có lòng tự trọng sao? Có người ngoài không ăn mặc chu đáo, còn lộ ra những thứ đó.

"Tổng giám đốc, tôi xin trả lại sợi dây chuyền.", Thục Nghi đặt sợi dây nhẹ nhàng xuống bàn.

"Tại sao?", ánh mắt sâu không đáy của Đặng Vũ nhìn vào cô, không kiêng dè người phụ nữ bên cạnh.

"Chỉ là nó rất quý giá, tôi thật sự không có tư cách nhận nó."

Thục Nghi kiên định nói ra. Tối qua cô suy nghĩ rất nhiều, cũng đã nói chuyện với Ngọc Khanh, giá nào cũng phải trả lại. Còn Đặng Vũ không nói gì, chỉ một lúc sau mới lên tiếng:

"Cứ giữ lấy, tôi đã tặng sẽ không bao giờ lấy lại."

"Nhưng thưa Tổng giám đốc..."

Thục Nghi chưa nói xong thì Lisa Vy đã lên tiếng:

"Vũ, cô ta đã lên tiếng không lấy thì cho em, được không?"

Đặng Vũ như không quan tâm đến lời nói của Lisa Vy mà nhìn thẳng vào ánh mắt của Thục Nghi:

"Tôi không nói lại lần thứ hai. Giữ lấy, sẽ có dịp cô cần dùng đến nó đấy."

Sau đó Đặng Vũ đi thẳng ra khỏi phòng bếp, trước lúc đi ra còn dừng lại tại vị trí của Thục Nghi, nói nhỏ với cô như chỉ để hai người nghe:

"Và tôi sẽ làm em có tư cách giữ nó."

Trái với sự kinh ngạc trên gương mặt của Thục Nghi thì trên môi của Đặng Vũ lại xuất hiện một nụ cười đầy ẩn ý. Sau đó anh nói to:

"Đi thôi, trễ giờ rồi."

Thục Nghi đưa tay lấy lại sợi dây chuyền cho vào túi, đi theo sau Đặng Vũ, để lại ánh mắt đầy tức giận của Lisa Vy...