". . . . . . Hôm nay em không cẩn thận làm vỡ bình hoa, em nghĩ hoa rụng về đất sẽ thành bùn nên vứt nó ở chân tường. . . . . . Em thật là đãng trí, chuyện này lại có thể quên."
"Lúc anh treo tường vào, em nghĩ thử mở cửa xem có được không, không ngờ nó lại mở được, thần kỳ hơn chính là em xoay thử chân cũng không còn đau nữa."
Anh bị cô kéo xuống bếp để thưởng thức bữa tối sau khi cô nhẹ nhàng thông báo về những chuyện "Thần kỳ" vừa diễn ra.
"Rất đau sao? Thật xin lỗi." Cô kéo tay anh rồi thổi vào vết thương.
Anh để cho cô thổi không so đo tính toán mấy chuyện kia với cô nữa, ngược lại anh còn có cơ hội ra đòi hỏi:"Rất đau, anh e rằng không thể sử dụng được dao nĩa rồi."
"Vậy thì có sao, em có thể đút cho anh." Tang Á Ly cười ngọt ngào."Trước tiên chúng ta hãy uống chút rượu đỏ."
Cô ngồi xuống bên cạnh cầm ly rượu lên mời anh cùng uống.
Mỹ nhân mời rượu, sao anh có thể từ chối, quên luôn vết thương nhỏ ở tay, tay anh ôm lấy tay cô ý muốn uống rượu giao bôi. Cô không từ chối mà vẻ mặt còn vui vẻ phối hợp với anh.
Anh nhìn nụ cười ngọt ngào mà ngây người, rượu xuống tới bụng một lúc anh mới cảm thấy có cái gì đó bất thường —— trong rượu đỏ có vị lạ, giống như được bỏ thêm hạt tiêu?
"Á Ly, rượu này. . . . . ."
"À, đây là em lấy ra từ trong tủ rượu của anh." Vẻ mặt vô tội."Không được lấy sao? Vậy lần sau em sẽ ra ngoài mua về."
"Không phải. Tủ rượu là để lấy ra uống mà, chỉ là hình như trong rượu có vị lạ?" Anh nhìn nét mặt của cô, cô càng giả bộ hiền thục thì càng khả nghi.
"Có sao?" Cô uống một ngụm rượu đỏ trong ly của mình."Em không thấy có vị gì lạ trong này."
"Vậy em thử trong ly của anh xem." Anh đưa ly của mình cho cô.
"Không cần, uống thêm nữa em sẽ say mất." Cô làm nũng từ chối uống.
Đốc Tuyên Hách nhếch mép cười một tiếng, anh không tin cô dám uống ly rượu mà có thêm hạt tiêu này.
Chỉ là. . . . . . rốt cuộc anh đã đắc tội gì để cô tức giận mà chỉnh anh như vậy?
"Hôm nay em đến bệnh viện à?" Trước khi cô đưa cà chua cùng xà lách cho vào miệng anh, anh hỏi.
"Đúng vậy a, em đã tới đó." Cô giả bộ vẻ mặt đáng yêu."Nhìn anh ăn cái này thực sự là một sự hưởng thụ."
"Anh đoán em nói những lời này chỉ vào tối hôm nay thôi." Anh chớp mắt, buồn buồn nói.
Cảm thấy vị tê cay từ salad cô đút cho, trán của anh bắt đầu lấm tấm mồ hôi, mặc dù biết cô làm chuyện xấu nhưng nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô thực sự làm người ta yêu mến.
Mắt cô mở tròn xoe, nhìn anh sùng bái cùng yêu thương, với biểu hiện này của cô cho dù trong miệng anh là độc dược thì anh cũng sẽ đem nó nuốt vào bụng.
Anh nói câu "ý vị sâu xa" kia, cô làm bộ không nghe thấy, trong lòng vui mừng vì anh đã ăn món salad đặc biệt đó.
Một món đó. . . . . . không chỉ một món mà toàn bộ món ăn trong bữa tối nay đều được chế biến đặc biệt dành cho anh.
"Ăn ngon không?" Nhìn anh ăn mà trán đầy mồ hôi ngay cả mắt cô cũng lộ ra niềm vui.
"Cũng. . . . . . cũng không tệ lắm."
"Vậy ăn nhiều một chút, đây chính là em đã rất cực khổ nấu, nếu như anh yêu em thì nhất định phải ăn hết đó."
Anh không thể phản kháng lại, đón nhận đĩa salad có vị tê cay.
"Có thể —— cho anh một ly nước không?" Anh không dám uống thêm chút rượu đỏ pha hạt tiêu này được.
"Không thành vấn đề."
Nhìn thấy nụ cười quá ngọt của cô, trong lòng anh thầm kêu, không phải trong cả nước lọc cũng được cô thêm gia vị chứ?
Nhận ly nước lọc từ tay cô, uống một ngụm —— quả nhiên không ngoài dự đoán, trong nước lọc có vị mặn.
"Em đi bưng thịt bò bít tết lên nha."
"Anh. . . . . . no rồi." Anh khẽ mỉm cười, ăn xong bữa tối nay chắc chắn anh sẽ vĩnh viễn không dám bảo cô xuống bếp nấu nữa.
"Có phải em nấu khó ăn không nên anh mới không muốn ăn nữa?" Lộ ra vẻ mặt buồn bã, đầu hơi cúi xuống cùng với hai hàng lông mi hạ xuống càng cảm thấy buồn."Nếu như anh không ăn vậy thì em đem đổ nó đi."
Cô xoay người đi vào bếp, anh đi theo, khi cô chuẩn bị nâng mâm lên thì anh ở phía sau ôm lấy cô.
"Nói cho anh nghe tại sao em lại tức giận?"
"Em? Em đâu có giận?"
"Hôm nay em đến bệnh viện sao không qua gặp anh? Có phải em nhìn thấy anh an ủi Lượng Trúc nên giận phải không?" Anh càng ôm chặt cô hơn, đầu gối lên vai cô, giọng nói vì ăn quá nhiều vị cay nên có chút khàn khàn.
"Em đâu có!" Cô quay mặt đi chỗ khác, không để cho anh thấy trên mặt cô hiện rõ sự ghen tuông.
"Còn nữa. . ., có phải em tức vì anh không báo với em tiếng nào đã quyết định đưa Lượng Trúc về đây ở phải không?"
Cô cúi đầu không nói, ở trong lòng trả lời với anh: anh không phải quá ngốc!
"Hôm nay anh hỏi được chuyện của Lượng Trúc, em có muốn nghe không?"
Cho dù cô có muốn nghe hay không nhưng để tránh sau này không phải uống nước lọc có vị mặn và các món ăn có thêm gia vị khác thường nữa nên anh ôm cô ngồi xuống ghế, để anh ngồi lên đùi anh, nói cho cô nghe chuyện của Lượng Trúc.
Vẻ mặt vốn buồn buồn không vui nhưng khi nghe xong chuyện của Lượng Trúc thì Tang Á Ly tức giận đánh vào vai anh một quyền.
"Tại sao có thể có một tên đàn ông đáng ghét thế chứ!"
Bị ăn một quyền của cô, Đốc Tuyên Hách vội kêu oan: "Cái người đó không phải là anh, OK?"
"Thật xin lỗi nha, tâm tình em nhất thời quá kích động." Vẻ mặt dịu dàng không giữ nổi hai phút đã chuyển sang nghiến răng nghiến lợi."Em đi tìm tên đó tính sổ."
Cô tức giận đùng đùng đứng dậy, anh liền kéo cô ngồi lại lên đùi."Em định đi đâu? Em biết hắn ta tên gì không? Hắn ta sống ở đâu không?"
"Nhất định anh biết, đúng không?" Cô nheo mắt, liếc xéo anh."Anh nói cho em biết anh ta sống ở đâu đi, em muốn tới đó mắng cho anh ta một trận, sao trên đời này lại có người vô lương tâm như vậy, đối với bệnh nan y của người ta lại nói những lời đó! Ba mẹ của anh ta chết rồi, không phải ba mẹ của Lượng Trúc cũng đã qua đời rồi sao?"
Đối mặt với cô đang tức giận thở phì phì mở miệng mắng một chuỗi dài, anh nhìn chăm chú cô, khóe miệng giương cao.
"Anh cười cái gì?" Trong lòng cô đầy căm phẫn, anh còn ngồi đó mà cười nữa.
"Ở bệnh viện anh đoán nếu như em là Lượng Trúc còn anh là người kia thì em sẽ. . . . . . sẽ giống như bây giờ, đầu tiên là mắng anh một trận rồi sau đó lấy dao chém chết anh." Bởi vì bộ dạng hiện giờ của cô cùng với trong tưởng tượng của anh lúc ở bệnh viện không khác nhau lắm, làm cho anh cười thầm.
Tang Á Ly nở nụ cười, tóm lấy cổ áo sơmi của anh."Tốt nhất là anh không giống như tên đàn ông kia, nếu không em liền đem chín mươi chín bó hồng kia nhét vào trong quần anh!"
Nghe vậy, nụ cười trên môi anh rộng hơn. Có người không đánh đã khai rồi."Còn nói không phải là ghen, cái gì mà muốn hoa hóa bùn, căn bản là em cố ý đúng không?"
Cười khan, cô giả ngu."Cái gì? Hoa bùn gì?"
Ôm chặt cô, anh phun hai luồng khí nóng vào mặt cô."Vì để cho Lượng Trúc không bị ảnh hưởng bởi lời nói của người đàn ông kia nên anh bảo cô ấy qua đây, em không tức giận chứ?"
"Đương nhiên không! Em tán thành việc làm này của anh, chỉ có điều. . . . . ." Ánh mắt sáng nhìn thẳng anh."Anh phải trả em tiền chăm sóc đó."
Anh chỉ chỉ mũi."Khoản tiền đó chưa chắc em đã lấy được! Mặc dù bệnh của Lượng Trúc đã khống chế được nhưng thiết bị y tế không đủ như ở bệnh viện, anh sợ nếu đột nhiên bệnh tình không ổn thì cô ấy phải qua lại bệnh viện."
"Điều này cũng đúng! Anh có thể bảo bảo vệ bệnh viện lưu ý, nếu người đàn ông đó đến thì chặn không cho anh ta vào."
"Có một số việc, không phải đơn giản như vậy."
"Chuyện gì vậy?"
"Anh ta lén đến gặp Lượng Trúc không phải chỉ một lần, anh cảm thấy không phải anh ta thực sự muốn Lượng Trúc chết." Anh đã xem băng ghi hình giám sát ở bệnh viện, anh ta đếm thăm Lượng Trúc không dưới mười lần.
"Nhưng trước mặt Lượng Trúc anh ta nói những lời cay độc mà."
"Á Ly, chuyện nam nữ, chúng ta không quản cũng không động vào được. Anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho bệnh nhân của mình—— còn nữa. . ., anh làm như em nói, đồng ý lấy Lượng Trúc rồi."
Lời vừa ra, sắc mặt của cô nhất thời rõ ràng sa sầm mấy phần."Vậy thì tốt a!"
"Xem em kìa! Không phải sáng nay bảo anh lấy cô ấy sao?" Anh xoa nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của cô, cười."Lời của em thì anh không dám không nghe."
"Vậy thì tốt." Cô bĩu môi, mất hứng đáp lại.
"Đừng mất hứng, anh và Lượng Trúc đã bàn rồi, bọn anh chỉ là nói để ba mẹ anh vui thôi." Anh kéo lấy tay cô, thâm tình chân thành nói: "Em mới là người thứ nhất mà Đốc Tuyên Hách này muốn lấy về làm vợ."
"Thứ nhất! ? Ý anh là, sẽ có người vợ thứ hai, người thứ ba. . . . . . thậm chí nhiều hơn?" Bắt được sơ hở trong lời nói, cô liền vặn lại.
"Nếu như em không ghen thì anh nghĩ là sẽ có." Anh đùa giỡn.
"Đốc Tuyên Hách, anh đừng mơ!" Hai tay bám lấy cổ anh.
Anh lè lưỡi, giọng khàn khàn nói: "Trước khi anh chết có thể được mời một ly nước lọc không thêm muối được không, thanh quản của anh bị hạt tiêu cay làm mất tiếng rồi."
Nghe thấy giọng anh khàn khàn, cô xấu hổ nói: "Nước lọc ở phía sau anh ý!"
Cô cũng chỉ vì một lúc tức giận "không cẩn thận" nên trong đồ ăn của anh có thêm chút gia vị đặc biệt, ai biết "không cẩn thận" nên đã thêm quá tay.
"Em rót cho anh."
Cô đứng lên mới phát hiện là không biết từ lúc nào mà cô đã cưỡi hẳn lên chân anh, không quan tâm đến nó nữa phải cứu giọng nói của anh cho hết khàn đã.
Khi cô nghiêng người giúp anh rót nước thì tay anh cũng không còn rảnh rỗi mà lượn lờ trên người cô ——
"Đốc Tuyên Hách, uống nước nè!"
Cô xấu hổ, giãy dụa khỏi tay anh nhưng không thoát được, ly nước cô định đưa cho anh liền bị đổ xuống đầu anh làm tóc bị ướt.
Một tay cô lau eo, dương dương tự đắc nói."Cái này anh hài lòng chưa?"
Anh để mặc cho nước từ đỉnh đầu chảy xuống, nheo đôi mắt đen, tay anh từ phía sau với lấy chai nước uống một ngụm, khóe miệng hiện lên nụ cười xảo trá ——
"Không được! Đốc Tuyên Hách, không cho phép anh được hắt nước vào em."
Cảm thấy nụ cười của anh ẩn chứa tà ác, Tang Á Ly cảnh giác lùi về sau hai bước, cáu kỉnh cảnh cáo anh.
Nhưng cảnh cáo không có hiệu quả, hai giây sau, chai nước trong tay anh còn bao nhiêu nước đều hất lên ngực cô.
Cúi đầu nhìn ngực mình một mảng ướt, cũng may cô có mặc nội y không thì anh đã được nhìn no mắt rồi, cô nghiến răng nghiến lợi nói:"Đốc Tuyên Hách, nhất định anh phải chết!"
Kéo tay áo sơmi trắng lên, cô tức giận vội vàng đi tới bồn rửa tay, tiện tay lấy ra một chai để đựng nước, mở vòi vặn đầy nước vào chai rồi quay đầu lại nhìn anh, không chút do dự đem đổ nước vào trong áo sơmi của anh.
"Anh có thể yêu cầu nước ấm được không?" Đổ toàn bộ nước lạnh vào người như vậy, thật sự là hơi lạnh.
"Đừng mơ!"
Hình như cô bắt đầu hưng phấn với trò này nên cứ chai này lại đến chai nước khác được đổ vào người anh.
Anh không tránh vì dù sao cũng đã ướt, lần hai: ướt, lần ba, lần bốn rồi lần thé năm:. . . . . . muốn ướt thì cho ướt hết đi! Anh rất phối hợp với cô.
Đem đổ cả chai nước trong tay vào người anh mà nhìn bộ dạng anh hời hợt, thực sự chẳng thú vị gì.
"Đốc Tuyên Hách."
"Anh vẫn ở trước mặt em, em muốn dội thì cứ dội tiếp đi!" Anh đứng tư thế rất man, chờ đợi cô làm mưa trên người mình.
Tang Á Ly khẽ cắn môi, mày liễu nhăn."Kéo quần anh xuống."
Nghe vậy, anh nhìn chăm chú cô hai giây, chợt đôi mắt trở nên đen hơn."Em chắc chắn muốn anh làm vậy chứ?"
"Không sai." Cô tạm đặt chai nước sang một bên, chờ anh.
Khi anh kéo khóa quần ngoài ra thì cô chỉ vào quần lót của anh, bổ sung thêm một câu: "Kéo nó xuống luôn."
"Bây giờ phải vậy thôi!"
Khi anh đang mong chờ mang theo nụ cười, kéo quần xuống thì cô nhanh tay lẹ mắt đem đổ toàn bộ nước trong chai vào trong quần anh, sau đó quay mặt đi chỗ khác, cười lớn tiếng.
"Tang Á Ly, em chơi hơi quá đó!"
Cơ thể đang nóng lên không những bị dập tắt mà ngược lại nó càng cuồng nhiệt hơn, anh cởi bỏ nốt chiếc áo sơmi đã bị ướt ra, bộ ngực rắn chắc của anh dán vào lưng cô, hai tay vòng lên trước ngực cô.
"Thật xin lỗi nha, em. . . . . . em nhận lỗi với em."
"Anh nhận lời xin lỗi của em, chỉ là, em phải để cho anh dội một lần."
"Được thôi!"
Được cô đồng ý, anh xoay người cô lại đối mặt với mình, cô ngoan ngoãn nhận lấy cái chết.
"Cởi áo sơmi của em ra." Anh vừa rót nước vừa liếc mắt nhìn cô, cười nhạt một tiếng.
"Cái gì? Này, anh định làm gì?"
"Dứt khoát một chút, được không? Mới vừa rồi em bảo anh cởi quần thì anh liền cởi luôn." Anh để chai nước lên trên ngực cô, khéo miệng nâng lên nở nụ cười.
"Đó là vì anh. . . . . . anh có tà niệm."
"Nếu như bây giờ trong đầu em cũng đối với hành động của anh có tà niệm đi, anh cũng sẽ không để ý."
"Anh. . . . . ."
Cắn chặt môi dưới, cô không thể phản bác được.
Cô có tà niệm với anh! ? Được rồi, có chút như vậy.
Nhưng đó không phải là do tự cô sinh tà niệm với anh mà là do anh khỏa thân đứng trước mặt cô, có thể cường tráng săn chắc làm khơi dậy khát vọng trong cô.
"Được rồi, chỉ cần em cầu xin tha thứ thì anh sẽ không dội nữa." Anh bày ra phong cách quân tử.
"Không cần!" Cô không cần sự thông cảm của đàn ông.
Cởi nút áo ra, soạt soạt một tiếng, khí phách nữ nhi ngùn ngụt mở rộng áo——
"Bỏ nó ra!"
Đôi mắt xinh đẹp không ngừng bắn ra lửa, khuôn mặt giật giật.
Vì không muốn anh chê bai lòng tự tôn phái nữ, để chứng minh anh làm được thì cô cũng làm được, cô bỏ áo xuống——
Khi một phần nịt ngực màu vàng mới hiện ra thì anh chút khách khí đổ hết nước trong chai vào trong áo lót, được áo giữ lại. . . . . .
"Đốc Tuyên Hách, anh thật sự đổ xuống!"
Cô cắn răng tức giận vô cùng, vòi nước vừa mở, không kịp tìm chai để đựng, lấy hai tay hứng nước rồi hắt lên người anh.
Đốc Tuyên Hách không quan tâm, đứng ở cạnh cô, cả hai đứng cạnh vòi nước mà té nhau ——
"Tay của anh quá lớn, phải để em hất anh hai lần thì anh mới được hất lại em." Nước trong tay vẫn hắt vào người anh, cô cảm thấy cứ qua lại thế này thì cô hơi thiệt.
"Cần tính toán kĩ như vậy sao?" Nước từ trên ngực cô chảy xuống, giống như một tòa thác nước nhỏ, tòa thác nước nhỏ này là cái đẹp nhất mà anh từng thấy.
"Dĩ nhiên!"
Cô dồn hết sức đổ nước lên đầu anh, lên người anh, giờ toàn thân anh đều ướt đẫm giống như vừa rơi vào trong bể nước, cô đắc ý cười to.
Hai người đứng đối mặt với nhau, cô mải đắc ý mà không để ý nhưng anh đã thấy đai an toàn của áo đã bị tuột làm lộ ra một bên tuyết lê.
Nhìn thấy đôi mắt đen của anh có chút khác thường, cô theo tầm mắt của anh nhìn xuống mới phát hiện mình mải chơi quá, bị lộ một ngực mà không biết.
Theo bản năng kéo chặt áo sơmi, cúi đầu thì thấy trên sàn nhà bị ướt hết, kết quả cuộc chiến giữa họ.
"Đều. . . . . . đều là anh, anh xem á..., dưới sàn nhà toàn là nước, giống như bị lụt vậy." Vừa ngẩng đầu, nhìn mắt anh làm cho người ta hít thở không thông, một ngọn lửa thiêu đốt làm cho cô không thể bình tĩnh được."Em. . . . . . em đi lấy đồ lau nhà . . . . . ."
Sàn nhà quá nhiều nước nên rất trơn, cô mới đi một bước, suýt nữa trượt chân, nhưng rất may là anh đỡ kịp, ôm lấy eo nhỏ của cô, tiện thể đem cơ thể ướt át của cô dính vào lòng anh, không khoảng cách.
Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt cô, giọng nói khàn khàn thể hiện khát vọng trong lòng, "Bây giờ chúng ta phải làm một việc cấp bách hơn việc lau nhà."
Dứt lời, nụ hôn của anh đáp xuống đôi môi đỏ mọng của cô, ngậm lấy nó, dục niệm trong lòng anh được hóa giải đi chút ít.
"Á Ly, anh yêu em."
Lưỡi lưu luyến lại trở về môi cô, cùng lưỡi cô quấn quýt, quần áo trên người họ lần lượt rơi xuống để hút nước dưới sàn.
Cô xúc động, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, cô nhẹ nhàng nói:"Tuyên Hách, em cũng yêu anh."
Trên sàn nhà nước còn chưa khô nhưng nhiệt hỏa vẫn tiếp túc đốt cháy, ngọn lửa bên bồn rửa vẫn triền miên lan lên trên bàn.
Di chuyển cuồng dã, kíp nổ được tháo, trong phòng bếp tiếng động yêu thương vẫn vang vọng.