Ngày hôm qua, Vi Vân đã chính thức lên đường.
Từ ngày Phạm Y đồng ý đến Cạnh Thiên làm việc, dưới yêu cầu vừa đấm vừa xoa của Sở Tịnh cô đã chuyển vào nhà họ Vi. Mấy năm sau, dưới sự che chở như em gái của Vi Vân và Sở Tịnh, cô cũng dần dần hòa hợp vào cuộc sống của họ, xem họ như gia đình của mình.
Sáng sớm, Phạm Y bị tiếng chim hót ngoài phòng làm tỉnh giấc. Không có Vi Vân và chị Tịnh, mất đi tiếng cười vui thường ngày, nơi này có vẻ vắng vẻ, tĩnh lặng, âm thanh rất nhỏ cũng có thể nghe thấy.
Phạm Y nhanh chóng đánh răng, rồi ăn sáng thay quần áo đi làm. Nhưng khi cô vừa mở cửa đã nhớ ra hôm nay cô phải đến công ty một mình mà khẽ thở dài.
Bình thường Vi Vân và Sở Tịnh sẽ chở cô cùng đi làm rồi tan sở, vậy mà kể từ sau ngày Sở Tịnh mất tích, tài xế của cô chỉ còn lại có Vi Vân. Bây giờ Vi Vân đi Pháp tìm Sở Tịnh, hôm nay cô đành phải tự nghĩ cách để đến công ty.
"Chị Tịnh, anh Vi Vân, không có anh chị Phạm Y rất cô đơn. Mong rằng anh chị có thể mau chóng trở về, nhất là chị Tịnh, dù xảy ra chuyện gì đi nữa, anh Vi Vân đã đi tìm chị rồi! Chị đừng sợ nhé." Nhìn phòng khách trống rỗng, Phạm Y nhỏ giọng nỉ non.
Nhìn đồng hồ treo tường, thấy còn nửa tiếng nửa là đến giờ làm, Phạm Y nhảy dựng lên. "Tiêu rồi, không nhanh lên thì trễ mất!"
Cô nhanh chóng vọt tới trước ngăn tủ đặt chìa khóa xe của Vi Vân và Sở Tịnh, vội vàng mở ngăn kéo ra, nhưng cô tìm thế nào cũng không thấy chiếc chìa khóa lẽ ra đang nằm lẳng lặng bên trong đâu.
"Má Vương, má biết anh Vi Vân để chìa khóa xe ở đâu không?" Phạm Y gọi má Vương đang dọn dẹp đĩa trong phòng ăn.
"Trước khi đi cậu chủ dặn dò không cho phép cô lái xe đi làm, tài xế mới còn chưa tới, cô bắt taxi nhé." Má Vương trả lời hết mình.
Vi Vân không muốn đặt tính mạng trong tay người khác cho nên mặc dù anh là tổng giám đốc của Cạnh Thiên nhưng vẫn đích thân lái xe đi làm, bình thường không có chuyện đặc biệt gì anh sẽ chở Sở Tịnh và Phạm Y đi làm và tan sở.
Nếu có việc quá bận thì Sở Tịnh sẽ lái chiếc OPC đưa Phạm Y đi.
Mà ngày nghỉ thì ba người cùng đi chơi, Vi Vân nhất định làm tài xế riêng cho hai người, ai cũng nói họ là vợ chồng, còn lại là em gái nhỏ mà anh và Sở Tịnh thương yêu nhất.
Phạm Y không nghe lời la hét: "Không được đâu, con sắp trễ rồi." Họ cũng xem thường cô quá, cô có bằng lái xe mà.
"Không được." Má Vương lau khô nước đọng trên tay, đi ra từ phòng bếp, bà khăng khăng làm theo Vi Vân. "Mất một mợ chủ đã đủ thảm, nếu như lại giao chìa khóa xe cho cô nữa, đến lúc đó cô cũng gặp chuyện thì tôi phải nhìn mặt cậu chủ thế nào?"
Phạm Y lơ mơ đã chẳng phải là bí mật trong nhà họ Vi, chẳng ai yên lòng vì cô cả.
"Nhưng con sắp trễ rồi." Phạm Y chỉ vào đồng hồ treo tường, bĩu môi, nhíu lông mày lá liễu lại, làm bộ đáng thương nói. "Trước khi đi anh Vi Vân muốn con giúp tổng giám đốc mới quản lý Cạnh Thiên, nếu như mà ngày đầu tiên gặp tổng giám đốc mới đã đến trễ thì con phải làm thế nào mới không phụ lòng anh Vi Vân đây? Làm thế nào để không phụ lòng tổng giám đốc mới đây?"
"Chuyện này......." Má Vương khó xử.
"Má Vương, đưa chìa khóa cho con đi, con nhất định sẽ về nhà bình an." Phạm Y kéo tay má Vương làm nũng.
"Cô chắc chứ?" Nhìn dáng vẻ đáng thương của Phạm Y, hình như không giao chìa khóa cho cô là quá ác, nhưng bà rất lo.
"Con bảo đảm." Phạm Y giơ tay lên thề như thể trẻ con.
"Cô biết đường đến công ty không?" Thành phố Đài Bắc cái gì cũng tốt, nhưng mà giao thông quá rối loạn; hẻm nhỏ cũng không ít, sơ ý một chút chỉ e Phạm Y lạc đường mất. Đến lúc đó đừng nói là đến công ty, chỉ muốn về đến nhà bình an đã là cả vấn đề rồi.
"Xe của anh Vi Vân và chị Tịnh xe đều trang bị hệ thống chỉ đường, con chỉ cần dựa theo chỉ thị phía trên là có thể đến công ty, cũng có thể bình an về nhà." Phạm Y nói rất hay, tựa như có hệ thống chỉ đường là mọi việc đều OK.
"Được rồi." Mặc dù tán thành cách nói của Phạm Y mà đưa chìa khóa xe OPC của Sở Tịnh cho cô, nhưng má Vương vẫn cực kỳ lo lắng, dặn dò lần nữa: "Cô lái xe phải cẩn thận đó, nếu không được thì dừng lại hỏi cảnh sát chỉ huy giao động trên đường nhé, có biết không?"
"Má Vương, má coi con là đứa trẻ ba tuổi à? Những thứ này con đều biết rồi, má yên tâm." Cầm chìa khóa xe, Phạm Y bước nhanh vào nhà để xe.
Nhìn bóng lưng Phạm Y, không biết tại sao má Vương bắt đầu hối hận vừa rồi không nên nhất thời mềm lòng giao chìa khóa xe cho cô.
Aizz, chỉ mong cô có thể bình an tới công ty, về phần tan sở buổi chiều bà quyết định đến công ty đợi cô tan sở rồi hai người cùng bắt taxi về, ít nhất như vậy bà còn có thể bảo đảm cô bình an về nhà.
Phạm Y thận trọng lái xe, nhân lúc dừng đèn đỏ cô nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ trên xe, 8 giờ 50 phút, chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ làm việc rồi.
Đáng chết, mình đi đã lâu như vậy còn chưa tới công ty sao?
Cô định vừa lái xe, vừa nghiên cứu hệ thống chỉ đường trên xe nhưng càng xem cô càng sợ, cô cảm giác hôm nay đường đi hơi lạ, bình thường anh Vi Vân cũng lái xe theo đường này mà cô đi mười mấy hai mươi phút sao vẫn chưa đến công ty Cạnh Thiên?
Phạm Y ngước nhìn xe ngoài cửa mà thấy sốt ruột.
Bỏ đi, mình thật sự không hiểu nổi con đường nho nhỏ trên hình, nhưng mình sẽ dùng phương pháp nguyên thủy nhất mà xem bản đồ.
Nhớ lại lần đầu tiên cô và chị Tịnh đi dạo phố, chị Tịnh cười nói sợ rằng cô mơ hồ có ngày lạc đường không biết đường về cho nên đã mua bản đồ đặt trên xe, muốn cô xác định đường đến công ty.
"Kỳ quái, bản đồ rõ ràng đặt ở chỗ này mà?" Phạm Y một tay cầm vô lăng, một tay lục hộc đựng đồ ở sát tay lái, vất vả lắm mới mò thấy tấm bản đồ thành phố Đài Bắc Sở Tịnh mua cho cô kia.
"Lần này ok rồi." Phạm Y vui mừng cười nheo mắt, hồn nhiên không biết cô đã rời mắt khỏi vô lăng mà để nó đung đưa trái phải, chủ xe hai bên sợ hãi run như cầy sấy, lo lắng không cẩn thận sẽ hôn môi với xe cô.
Phạm Y nhìn vị trí trên bản đồ, lại coi chừng nhìn tên đường hai bên, khó khăn lắm mới tìm được vị trí của mình trên bản đồ.
"Xong rồi, quẹo nhầm đường rồi." Phạm Y ảo não chu mỏ nói.
Cô nhìn bản đồ. Ha ha, không sao, cô sẽ quẹo sang đường bên kia, sau đó chạy vào ngõ đối diện, quẹo qua bốn ngõ nữa rồi rẽ trái sẽ tới con đường anh Vi Vân hay đi.
Hừ! Ai nói cô mơ hồ, cô rất thông minh đấy chứ! Phạm Y vui vẻ ca hát.
Cô ghi nhớ mấy ngã rẽ trên bản đồ, sau đó nhân lúc đèn xanh chuyển sang đèn vàng, vội vã phóng xe vào ngõ, cô hưng phấn đạp chân ga, mắt mải nhìn ngã rẽ bên cạnh ngõ, tiện thể cô đếm tới ngõ thứ tư, đang định quẹo trái trở về đường cái thì đột nhiên có một chiếc xe lao nhanh về phía cô từ phía trước!
Cô dùng sức giẫm mạnh lên phanh xe theo bản năng, khúc hát cô đang hát ngâm nga chợt biến thành tiếng hét chói tai.
Trời ạ! Mình......Thiếu chút nữa mình đã bị tông xe rồi.
Phạm Y mệt lả ngồi phịch xuống vị trí lái xe, hoảng hồn chưa kịp trấn định, trái tim đập thình thịch.
Ngay vào lúc này, tài xế chiếc xe kia đã thò đầu ra cửa sổ xe mà quát ầm lên: "Cô kia, cô có biết lái xe không đấy? Đã chạy ngược chiều rồi còn còn phóng nhanh như vậy."
Suýt nữa lão tài xế họ Dương đã hoảng sợ đến mức phát bệnh tim, không ngừng vỗ ngực, an ủi tâm trạng lo lắng của mình. "Không sợ, không sợ, không sợ......."
Lão tài xế họ Dương đã lái xe hai mươi mấy năm, lần đầu tiên thấy có người chạy ngược đường hơn nữa còn phóng xe chạy như tàu lượn siêu tốc như thể không muốn sống nữa, nếu không phải ông nhanh chân đạp phanh thì chắc chắn đã gây tai nạn.
Phạm Y mệt mỏi nghe ông ta nói, thở dài một hơi, cô vội vàng đi xuống ngó trước nhìn sau xem xe có bị hư hại gì không.
Cũng may là không sao, nếu không má Vương nhìn thấy được chắc chắn ngày mai sẽ không để cô lái xe đi làm. Phạm Y yên lòng, thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Duy Dung lấy lại tinh thần, nhìn đồng hồ trên cổ tay rồi lại nhìn người gây họa trước mắt, nhưng thấy cô chỉ lo nhìn trái nhìn phải xem xe của cô có bị tổn thương hay không thì một ngọn lửa vô cớ trào dâng trong lòng.
Anh không để ý công văn rơi rớt đầy trên xe, tức giận đẩy cửa xe ra rống to: "Lão Dương, ông đi hỏi cô gái đó xem cô ta rốt cuộc có bằng lái xe không?" Phụ nữ lái xe cực kỳ nguy hiểm, vô cùng tùy hứng, muốn lái thế nào thì lái như thế không hề để ý biển báo.
Tiếng quát tháo của Duy Dung làm Phạm Y giật mình, tự biết mình đuối lý nên cô gật đầu như giã tỏi, vội vàng lôi bằng lái từ trong bóp da đưa cho đối phương, ngập ngừng nói: "Có, tôi có. Anh xem, tôi có bằng mà."
Vừa mới bị đụng làm đau trán, cơn tức của Duy Dung càng dã man, "Vậy cô có biết đường một chiều không thể lái ngược hướng hay không?"
Phạm Y cúi đầu vô tội. "Tôi......." Có trời mới biết, trên bản đồ không hề biểu thị rõ đây là đường một chiều, làm sao mà cô biết được? Đây không phải là lỗi của mình!!
"Cô đúng là ngu ngốc! Rốt cuộc có biết lái xe không? Cái gì là đường một chiều cũng không hiểu sao?" Duy Dung căm tức quát tháo.
"Nhưng trên bản đồ không biểu thị mà." Phạm Y run rẩy lấy bản đồ từ trong xe ra, cúi đầu vô tội. Trời ạ! Người này sao lại dữ dằn thế? Tính tình khó hiểu như vậy?
"Bản đồ? Trời ạ! Cái cô gái ngu ngốc này tin bản đồ như vậy sao?" Duy Dung vỗ trán, suýt nữa anh bị nguyên nhân của cô chọc cười đến mức hôn mê bất tỉnh.
Một tấm bản đồ nhỏ như vậy làm sao có biểu thị cả tuyến đường lẫn biển báo chứ?
"Nếu như không đáng tin tại sao lại cho bán tấm bản đồ này chứ?" Ngại vì dáng vẻ kiêu ngạo của anh, Phạm Y ngập ngừng hỏi.
"Kiếm tiền, kiếm tiền, đây là kinh doanh, cô có hiểu không?" Mới vừa bị cô hù xém chết, lại nói với cô ta nữa chắc sẽ tức chết thôi.
Phạm Y uất ức bác bỏ: "Ai nói tôi không hiểu kinh doanh, tôi chỉ không biết đường đi mà thôi." Dù gì cô cũng là một thư ký, không hiểu việc kinh doanh thì giúp anh Vi Vân thế nào.
Đây cũng không phải điều cô muốn. Cô có thể nhớ chữ số, dấu hiệu trong công việc, nhưng không nhớ được đường đi giống y như mạng nhện này.
"Cô mù đường hả?" Duy Dung rất không khách khí mà bật cười.
"Anh nói lớn tiếng như vậy làm gì?" Phạm Y nhìn chung quanh, lúng túng đỏ mặt, chỉ muốn nhanh chóng tiến lên mà che lại vẻ mặt cười nhạo của anh ta thôi.
Khi mắt cô chạm mắt anh, cảm giác quen thuộc như thể đã từng quen biết chợt dâng lên, hình như anh đã từng gặp cô ở đâu nhưng ký ức này đã phai nhạt.
Thôi, nếu như không nhớ ra thì chắc hẳn không phải là người quan trọng với anh.
Phạm Y cũng không nhớ ra Duy Dung bởi vì ngày đó cô say rượu, đầu óc không rõ ràng lắm. Hơn nữa buổi sáng hôm đó tỉnh lại phát hiện mình đang trong hoàn cảnh xa lạ, ngủ ở trên chiếc giường xa lạ, cơn sốc đó cũng đã đủ kinh người rồi.
Mà trên người lại có hơi thở ám muội, chăn mỏng và quần áo đều tuột xuống dưới để lộ thân thể trần truồng đầy những vết đỏ. Chỉ có tình nhân triền miên mới để lại dấu vết như vậy. Trượt xuống giữa hai chân đã thấy rõ vết máu khô càng chứng minh thứ quý giá nhất của người con gái đã bị mất đi. Cô mơ màng khi bị thất thân, vừa ngượng ngùng vừa lúng túng mặc quần áo tử tế, vội vàng trốn ra ngoài.
Thấp thoáng trong trí nhớ dường như người đàn ông kia cũng nói cho cô biết tên của anh ta, nhưng lúc đó bởi vì say rượu mà đánh mất mình, nên không muốn nhớ lại, muốn quên còn không kịp, dĩ nhiên không có ấn tượng gì với Mộ Duy Dung.
"Sao vậy? Xấu hổ hả?" Duy Dung cười nhạo hỏi.
"Tôi....... Tôi......."
"Thôi, cô đừng tôi, tôi, tôi nữa. Nói đi, cô phải đi làm ở đâu, hay là về nhà?" Duy Dung không kiên nhẫn ngắt lời cô.
Anh nhìn cô gái trước mặt mà nghiêm túc chất vấn, không để cô ngang ngược lái xe ở thành phố Đài Bắc nguy hiểm như vậy, tránh làm cho giao thông thành phố Đài Bắc lộn xộn thêm nữa.
"Bây giờ đương nhiên là đi làm rồi." Phạm Y nói dứt câu, lúc này mới như phát hiện ra điều gì đó mà căng thẳng nhìn anh. "Anh hỏi tôi thế để làm gì?"
Duy Dung tức giận liếc nhìn cô. "Đương nhiên là bảo lão Dương đưa cô đi làm, chẳng lẽ cô còn muốn lái chiếc xe ô tô nhỏ này mà hoành hành trên đường phố Đài Bắc à?"
"Anh......." Nghe vậy, Phạm Y tức giận vểnh môi lên.
Tuyệt nhiên không để ý tới Phạm Y đang tức phồng má, Duy Dung ra lệnh cho lão Dương: "Ông lên xe đưa cô gái này đi làm, sau đó đến công ty."
Lão Dương lập tức gật đầu, đi về phía xe của Phạm Y: "Mời cô lên xe."
"Tôi không muốn." Phạm Y bướng bỉnh, không chịu nhường ghế lái.
Khó lắm cô mới lừa đấy được chìa khóa từ tay má Vương, cuối cùng lại do người khác đưa cô đến công ty, tài xế lại chắn ở phía trước như vậy cô nghĩ mình muốn tự lái xe đi làm cũng khó khăn.
"Thưa cô, tôi là lão Dương, cậu chủ nhà tôi là tổng giám đốc của Tề Việt, lão Dương tôi làm công ở nhà họ Mộ cũng đã ba mươi năm rồi. Cô yên tâm, chúng tôi không phải người xấu, sẽ không đối xử tệ với cô đâu." Lão Dương cười an ủi.
"Tôi không cần." Phạm Y dùng giọng điệu kiên quyết cự tuyệt sự sắp xếp của Duy Dung, "Tự tôi có thể lái xe đi làm."
"Nhưng......." Lão Dương khó xử nhìn cô, lại nhìn cậu chủ đang muốn ngồi vào ghế lái.
Duy Dung phát giác lão Dương và cô gái kia vẫn đang giằng co tại chỗ, anh mở cửa kính xe ra, hơi nhíu mày nhìn lão Dương hỏi: "Sao vậy? Còn không lên xe đi, quay đầu xe lại."
"Cô ấy không chịu để cho tôi đụng đến xe." Lão Dương cảm thấy hết sức khó chịu vì không hoàn thành yêu cầu của cậu chủ.
"Vậy sao?" Duy Dung suy nghĩ rồi mở cửa xe, đi tới chỗ hai người họ, sau đó nói với lão Dương: "Lão Dương, ông lái xe đến công ty, nói với giám đốc nhân sự hoãn hội nghị lúc 9 giờ mười xuống còn 10 giờ."
"Vâng." Việc này đơn giản hơn nhiều, lão Dương như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm.
Duy Dung kéo tay Phạm Y, cô còn chưa kịp phản ứng anh đã lôi cô đến chỗ tay lái, mở cửa xe nhét cô vào, ra lệnh: "Thắt dây an toàn đi!"
Phạm Y kinh ngạc kêu to: "Nè, anh làm gì thế hả?"
Duy Dung hoàn toàn không để ý tới cô đang gào thét, đoạt lấy chìa khóa trong tay cô, khởi động xe, điều chỉnh gương chiếu hậu ngay ngắn rồi hỏi: "Công ty của cô ở đường nào?"
"Nè, anh đừng có ngang ngược vậy chứ! Tôi không cần biết anh là tổng giám đốc của Tề Việt gì đó, anh cũng không thể làm như vậy......" Phạm Y liên tục kháng nghị, nhưng lúc cô cảm thấy xe bắt đầu di chuyển thì cô không thể tin được mà quay đầu qua, tức giận đấm lên cánh tay của anh ta, "Anh....... Anh.......Mau dừng xe!" Tại sao anh ta lại có thể quá đáng như vậy, cô có mù đường đi nữa cũng không cần anh ta lái xe đưa cô đi làm.
"Công ty của cô ở đường nào?" Duy Dung trầm giọng hỏi, liếc nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.
Phạm Y bị ánh mắt của anh trừng liền có cảm giác như bị mãnh thú nhìn chăm chăm vào con mồi là cô, sợ đến mức không dám lên tiếng, ngoan ngoãn nói địa chỉ công ty.
Phát hiện chỗ cô nói có cùng địa chỉ với Cạnh Thiên, Duy Dung sững sờ, kinh ngạc quay đầu nhìn cô từ trên xuống. "Cô làm việc ở Cạnh Thiên?"
Nghĩ đến việc anh tự nhiên quyết định tự do của cô, còn hung hăng kéo cô nhét vào xe, cô không thèm để ý đến anh ta nữa!
"Hừ!" Khẽ hừ một tiếng, Phạm Y quay đầu nhìn ra cửa sổ, từ chối trả lời anh.
"Nói." Duy Dung không kiên nhẫn gầm nhẹ.
"Tôi không thèm nói cho anh biết.” Phạm Y thở phì làm mặt ngáo ộp với anh, mắt trợn trắng, để xem sự bướng bỉnh của cô có thể làm khó dễ được anh không.
Duy Dung nhân lúc đèn xanh chuyển qua đỏ, quay đầu nhìn cô, phát hiện cô đang trẻ con mà làm mặt ngáo ộp với anh, vẻ mặt bướng bỉnh tựa như đứa bé chưa lớn, anh không nhịn được bật cười. "Này, cô bao nhiêu tuổi rồi hả? Còn làm ngáo ộp giống trẻ con nữa, cô không biết ngượng à?"
Ai cần anh lo! Không để ý tới sự giễu cợt của anh ta, Phạm Y tức giận trừng mắt nhìn anh ta. Anh cười trấn an, "Giao thông thành phố Đài Bắc đã đủ loạn, cô có cần phải thêm vào một chút nữa không?" Thật sự không hiểu tại sao người nhà của cô có thể yên tâm để cô lái xe đi làm?
Đáng ghét! Anh ta dám cười nhạo sự ngu ngốc về đường xá của mình. Phạm Y hung tợn trừng mắt với anh ta, sau đó nét mặt trầm xuống, giận đến phồng má, cánh mũi không ngừng phập phồng theo.
Lời nói của Duy Dung châm chọc đến lòng tự ái của Phạm Y, cô siết chặt bàn tay nhỏ bé, càng muốn nói thì lại im lặng.
Miệng anh ta sắc bén như dao găm, cho dù có đẹp trai đi nữa vẫn là một tên xấu xí khó ưa.
Thấy Phạm Y không chịu lên tiếng, Duy Dung cũng không nói thêm gì nữa.
Không bao lâu sau, xe đã đến Cạnh Thiên. Duy Dung xuống xe, ném chìa khóa cho lão Dương đang chờ ở bên, "Lái xe đến bãi đậu xe. Còn nữa, trừ phi cô có người nhà hoặc bạn giúp cô lái xe về nhà, nếu không thì hãy giao chìa khóa xe ra đây."
"Hả?" Vào lúc này, không chỉ có Phạm Y kêu thành tiếng, ngay cả lão Dương cũng kinh ngạc mà trợn mắt.
Giữ chìa khóa của cô? Tức chết người đi được! Anh ta nghĩ mình là ai vậy?
"Anh không thể làm như vậy!" Phạm Y lao xuống xe, tức giận gào lên.
Duy Dung nhướng mày, bá đạo cười nói, "Cô lầm rồi.” Duy Dung cảm thấy cô gái bé nhỏ này thật thú vị.
"Tôi muốn chìa khóa xe của tôi!" Phạm Y tức giận gào thét.
"Được, tìm người biết lái xe, hơn nữa không phải là dân mù đường thì tôi sẽ bảo lão Dương trả chìa khóa lại cho cô." Duy Dung tốt bụng nhắc nhở.
"Tên xấu xí kia đáng chết!" Phạm Y tức giận không lựa lời nói.
"Thưa cô, chú ý tới phong cách của mình một chút." Duy Dung mỉm cười nhìn cô, dùng ánh mắt nhắc nhở cô mọi người đang nhìn mình
Phạm Y cúi đầu, len lén theo ánh mắt anh mà nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện người quét dọn nhìn cô bằng ánh mắt tò mò. Trong nháy mắt, khóe miệng cô co quắp, trán nổi đầy hắc tuyến.
Rồi một tiếng gầm nhẹ chợt vang lên, cô xấu hổ vọt vào thang máy. Đây là lần đầu tiên Phạm Y giao chiến với Mộ Duy Dung, kết quả thật thê thảm, nhếch nhác mà chạy.
"Đồ đáng ghét, tên đàn ông xấu xa, đồ côn đồ đáng ghê tởm!" Vừa nghĩ tới bị mất chìa khóa xe, Phạm Y đã cảm thấy tức giận, cô nặng nề bước chân đi vào phòng thư ký, vừa đi vừa không quên nhỏ giọng mắng nhiếc.
Nhưng khi cô mới bước vào phòng thư ký, Hạ Tiêu Mai thuộc phòng thư ký lập tức vọt ra, nắm lấy cô mà căng thẳng lên tướng: "Phạm Y, tại sao bây giờ mới đến?"
"Tôi xin lỗi, trên đường xảy ra chút chuyện." Phạm Y đặt ví da trên tay xuống, "Sao thế, có chuyện gì sao?"
"Trời ạ! Phạm Y, sao cô không đến trễ ngày nào mà lại cố tình chọn ngày này để đến trễ?" Tiêu Mai mệt mỏi nói.
Phạm Y ngượng ngùng nói xin lỗi liên tiếp : "Xin lỗi, trên đường có chuyện phải nán lại." Cô đưa tay nhìn đồng hồ. Hix! Cô đúng là tới trễ, hơn nữa trễ gần một tiếng.
Chết tiệt, đều là do tên xấu xa ghê tởm đó làm hại, lần sau gặp lại anh ta nhất định phải chửi cho anh ta một trên. Cô vừa nghĩ tới cái tên hại cô bị trễ giờ thì lại tức giận trong lòng.
"Phạm Y, cô quên hôm nay tổng giám đốc mới đến, tất cả nhân viên đều phải họp sao?" Vẻ mặt của Tiêu Mai như thể muốn té xỉu.
"Đi họp......." Phạm Y lẩm bẩm lại theo lời cô ta. Bỗng chốc, tiếng thét chói tai vang lên, "A! Đáng chết, bị dính với cái tên xấu xa ghê tởm đó, hại người ta quên cả chuyện lớn này. Xong đời rồi, trời ạ! Hôm qua tôi bỏ tài liệu ở đâu rồi?"
Phạm Y chậm chạp, vội vàng tìm tài liệu cô đã chuẩn bị xong từ hôm qua.
"Ở ngăn kéo bên tay trái của cô." Tiêu Mai tốt bụng nhắc nhở cô. Hazi! Phạm Y này chuyện lớn thì khôn khéo, chuyện nhỏ thì lơ mơ. Cô không nhịn được lắc đầu thở dài.
"Cám ơn." Phạm Y vừa cầm tài liệu, vừa thúc giục: "Đúng rồi, Tiêu Mai, giúp tôi một chút, xem trà bánh đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"
Tiêu Mai tức giận chỉ vào tài liệu trong tay cô nói: "Tôi đã xem rồi, bây giờ chỉ còn dư lại phần tài liệu trên tay cô chưa phát thôi. May là phòng nhân sự vừa gọi điện đến nói cuộc họp hoãn đến 10 giờ, nếu không thì thảm rồi. Nhưng cũng lạ quá, chẳng phải tổng giám đốc mới có việc cũng nên nói trước với thư ký sao? Tại sao lần này lại tìm người phòng nhân sự?"
Đối với việc lần này, Tiêu Mai cảm thấy thật kỳ lạ, cũng thật may là tổng giám đốc mới không gọi điện thoại tới, nếu không lỡ như phát hiện thư ký Phạm Y không có ở đây, mấy thư ký nhỏ thi thoảng chạy lung tung các bộ phận đi buôn chuyện sẽ bị lộ mất.
Phạm Y nhún vai. "Mặc kệ anh ta, muốn nói với ai cũng được." Đây không phải là chuyện cô có thể nắm trong tay. "Được rồi, sắp trễ rồi, tôi đi họp trước đây. Lát nữa họp xong lại buôn với cô tiếp."
Ôm lấy chồng tài liệu đã được chuẩn bị trước, Phạm Y vội vã bước ra khỏi phòng thư ký.