*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tổng Giám Đốc đổ tro cốt Bé Đáng Yêu vào trong vại lớn, quấy đều.
Tro cốt trộn bùn.
Bé Đáng Yêu hầu như sắp thở không nổi!
Nhưng mà cậu cũng không có hơi để mà thở…
Sau khi quấy đều, Tổng Giám Đốc đi rửa sạch tay, sau đó dùng dao cắt một vết thật sâu trên đầu ngón tay mình, khiến máu chảy xuống vại, hoà cùng một chỗ với tro cốt Bé Đáng Yêu và thành phần bùn kì quặc kia.
Làm xong bước này, Tổng Giám Đốc băng vết thương lại cho mình, lẩm bẩm: “Được rồi.”
Bé Đáng Yêu tận mắt thấy tro cốt của mình trộn bùn xụi lơ trên sô pha.
Tổng Giám Đốc đầy mặt nghiêm túc, đầy vẻ tui đã tính trước mọi việc mà lầm bầm: “Bước tiếp theo là dùng bùn này để nặn lên hình dạng của em ấy…”
Bé Đáng Yêu ít nhiều cũng được khí tràng tự tin của Tổng Giám Đốc lây nhiễm, trong lòng không nhịn được nổi lên mong đợi — Lỡ như thì sao? Lỡ như là sự thật thì sao?
Kết quả Tổng Giám Đốc lấy từ trên giá xuống hai cuốn sách.
Một cuốn là “Hiểu rõ kỹ thuật điêu khắc từ số 0”
Một cuốn là “Học tập kết cấu cơ thể người từ số 0”
Bé Đáng Yêu lần thứ hai ngất đi: “……”
Cái gì mà bắt đầu từ số 0! Cái gì gọi là Bắt! Đầu! Từ! Số! 0!!
Tổng Giám Đốc lật xem hai cuốn sách này một lúc, bắt đầu mạnh mẽ nặn tượng.
Bé Đáng Yêu: “Này này này! Anh có thể hay không vậy!”
Bé Đáng Yêu: “Anh đã từng học qua khoa điêu khắc sao?”
Bé Đáng Yêu: “Dẫu gì thì anh cũng nên đọc sách nhiều một chút chứ đọc nhanh như gió thể kia thì hiểu rõ được cái gì hả!!”
Tổng Giám Đốc vật lộn với bùn một lúc, quả nhiên là nặn không tốt.
Tổng Giám Đốc nặn ra Bé Đáng Yêu, giống như một núi thịt Đại ma vương bị mặt trời phơi nắng.
Quỷ Bé Đáng Yêu hoàn toàn phát điên: “A a a a a anh còn như vậy tui sẽ hoá thành ác quỷ cắn anh!”
Tổng Giám Đốc tay đầy bùn đứng tại chỗ ngẩn ra: “Sao lại khó thế nhỉ, thấy sư phụ nặn rất dễ mà.”
Bé Đáng Yêu thống khổ cào tóc: “Bởi vì sư phụ anh có luyện qua rồi!”
— nhìn người khác làm thì đơn giản, kết quả chính mình ra tay thì lóng nga lóng ngóng.
Bé Đáng Yêu: “……..”
Không đúng, chờ đã, anh ta nói sư phụ cái gì?
Nhưng mà Tổng Giám Đốc không nhắc lại chuyện sư phụ này, anh cau mày suy tư nói: “Nhất định là bởi vì không có hình mẫu.”
Nói xong, Tổng Giám Đốc lấy di động ra, mở một album ảnh.
Bé Đáng Yêu lại gần xem thử, bên trong tất cả đều là ảnh Tổng Giám Đốc chụp trộm!
Chụp trộm tất cả đều là Bé Đáng Yêu!
Bé Đáng Yêu: “……”
Yêu thầm tui lâu như vậy sao thật sự là khổ cực cho anh quá.
Hình tượng nam thần cao lãnh của Tổng Giám Đốc đến đây hoàn toàn sụp đổ, Bé Đáng Yêu lần đầu yêu đương, ảo tưởng đối phương đến đặc biệt hoàn mỹ triệt để tan vỡ.
Tổng Giám Đốc nhìn theo bức ảnh của Bé Đáng Yêu nặn một hồi, núi thịt Đại ma vương ít nhiều cũng đã có hình người….
Đã biến thành hai núi thịt ma vương.
Tổng Giám Đốc: “Vẫn không được.”
Bé Đáng Yêu – đã hắc hoá toàn bộ: “À hiểu rõ rồi.”
Tổng Giám Đốc liền lấy di động ra, đăng kí một lớp học điêu khắc online.
Giờ học để nặn!
Tổng Giám Đốc mạnh mẽ dứt khoát đến lớp học điêu khắc.
Bé Đáng Yêu đầy mặt hồng trần không còn gì nuối tiếc* mà nhìn đống bùn tro cốt này: “….”
*mặt hồng trần không còn gì nuối tiếc: raw là 一脸放空, hình ảnh minh hoạ cho dễ hiểu
Tổng Giám Đốc đắc ý.
Tổng Giám Đốc bá đạo vì yêu mà học điêu khắc, bé con đoản mệnh ơi, hãy để chồng em dùng chân tình mang em trở lại nhân gian!
Nhưng mà, sau khi học xong một tiết, Tổng Giám Đốc cảm thấy học điêu khắc thật sự quá khó khăn.
Vì thế Tổng Giám Đốc từ bỏ.
Tổng Giám Đốc bỏ ra nhiều tiền mời nghệ nhân điêu khắc về nhà.
Trong tầng hầm, Tổng Giám Đốc lấy di động của mình ra, lật đến album ảnh chụp trộm đưa cho nghệ nhân xem: “Nặn người này, phải giống như đúc.”
Nghệ nhân nhìn album ảnh chụp trộm kia, lại nhìn Tổng Giám Đốc đang xoa xoa hai tay mờ ám, ánh mắt trở nên vi diệu.
Tổng Giám Đốc: “Ngài không nên hiểu lầm.”
Nghệ nhân vội nói: “Không hiểu lầm không hiểu lầm.”
Tổng Giám Đốc: “…..”
Nghệ nhân bắt đầu nặn Bé Đáng Yêu.
Tổng Giám Đốc đứng ở một bên đưa ra yêu cầu.
Tổng Giám Đốc: “Chân có thể nặn dài một chút không?”
Bé Đáng Yêu: “Ghét bỏ tui chân ngắn!?”
Tổng Giám Đốc: “Eo… nhỏ thêm chút đi.”
Bé Đáng Yêu: “Đã rất nhỏ rồi có được không! Dù sao tui cũng là một thằng đực tuy rằng chính tui cũng thấy không giống mấy!”
Tổng Giám Đốc mặt đỏ, quay đầu nhẹ nhàng ho nhẹ một tiếng, hàm hồ nói: “Khụ, thầy à… Cái kia.”
Nghệ nhân: “Hả?”
Tổng Giám Đốc: “Cái mông… Nặn nhiều thịt thêm một chút.”
Nghệ nhân: “….”
Bé Đáng Yêu: “…..”
Lúc đó rốt cuộc thì tại sao tui lại thích cái tên mặt người dạ thú này cơ chứ!?
Nghệ nhân dựa theo yêu cầu của Tổng Giám Đốc mà nặn, nặn gần xong rồi, chỉ còn kém một cái kia.
Mà lúc này, Tổng Giám Đốc biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu tiêu chuẩn của tổng giám đốc: “Chờ chút, chỗ này để tôi tự nặn.”
Nghệ nhân: “…..”
Quanh thân Tổng Giám Đốc khí bá vương cuồn cuộn: “Chỗ đó của em ấy, cả thế giới này chỉ có tôi mới được chạm vào.”
Nghệ nhân nhìn tượng đất trước mặt: “….”
Học viên này, không phải là một kẻ ngốc chứ?
Bé Đáng Yêu bắt đầu tự kiểm điểm bản thân mình lúc đó sao lại bị ma xui quỷ khiến mà thích một cái tên không đáng tin như thế này.
Có thể nói là vô cùng muốn chia tay!
Nghệ nhân đi rồi, Tổng Giám Đốc còn dư lại một nắm bùn, nặn một vật thanh-tú-nho-nhỏ-gì-đấy, đáng yêu y chang Bé Đáng Yêu vậy.
Nặn người không được, nặn cái gì đấy vẫn có thể.
Sau đó sắp xếp xong cho Bé Đáng Yêu.
Tượng đất này coi như đã làm xong.
Tổng Giám Đốc cầm một cuốn sách cổ gáy đóng chỉ, dùng bút lông chấm một loại thuốc màu kì quái, lấy tượng đất làm trung tâm, dựa theo cuốn sách cổ kia, vẽ xung quanh tượng đất một loại trận pháp rất phức tạp….
Bé Đáng Yêu khẩn trương đứng cạnh bên nhìn.
Vẽ xong trận pháp, Tổng Giám Đốc lật qua một trang trong cuốn sách cổ, cúi đầu liếc mắt nhìn, ngẩng đầu nhắm mắt đọc lại một câu, thoạt nhìn vô cùng giống học sinh trung học học thuộc bài.
Anh đọc gì đó Bé Đáng Yêu nghe không hiểu, mặc dù là tiếng Trung nhưng mà vô cùng tối nghĩa khó đọc.
Cuối cùng, rốt cuộc Tổng Giám Đốc cũng đã thuộc lòng một tờ chú ngữ gì đó.
Tổng Giám Đốc đứng giữa trận pháp niệm chú.
Tổng Giám Đốc: “Blablablablabla… Hồn hề trở về———”