4
Bé Câm không còn sự lựa chọn nào khác, việc chấp nhận kết hôn là kết quả tốt nhất mà cậu có thể đạt được.
Khi biết rằng Bé Câm sắp phải kết hôn một người xa lạ, anh cả và anh hai của cậu đã đặc biệt đến chế nhạo cậu một phen.
Bọn họ không chỉ chế giễu Bé Câm mà còn không quên chế nhạo đối tượng kết hôn của Bé Câm.
"Thằng nhóc nhà họ Phi đó vì cưới mày mà sắp bị trầm cảm rồi, nhưng cũng không có cách nào khác, vì đây là sự sắp xếp của ông Phi mà."
Bé Câm cảm thấy hơi buồn bã, cậu dùng điện thoại gõ chữ: [Vốn dĩ chúng tôi cũng không có tình cảm gì, hai năm sau bọn tôi sẽ ly hôn.]
Ông Phi và ông bố tệ bạc của cậu đã định thời gian kết hôn là hai năm. Trong hai năm này, hai bên không thể ly hôn cũng như không thể có mối quan hệ ngoài luồng, nhưng sau hai năm, bọn họ có thể tùy ý quyết định.
Dù sao thì hai năm nữa đất đai cũng đã được khai thác xong, vị thế và danh tiếng cũng đã được nâng cao, hai bên gia đình không muốn làm bọn họ khổ sở nên quyết định buông tha cho bọn họ. Nhưng nếu trong thời gian kết hôn mà một trong hai bên có một người ngoại tình thì hai bên gia đình chắc chắn sẽ rất mất mặt.
Anh cả và anh hai nhìn chữ mà Bé Câm gõ không khỏi bật cười, tiếng cười của bọn họ làm Bé Câm cảm thấy rất chói tai.
Anh cả giễu cậu: "Ôi, thằng em câm ngu ngốc của tao, chỉ có hai năm thôi, mày nên cầu nguyện sao cho hai năm sau thằng kia không đòi ly hôn rồi đuổi mày về đây."
Bé Câm khó hiểu nhìn anh cả, cậu tự hỏi trong lòng, tại sao? Hai năm sau được ly hôn rồi không tốt sao?
Lúc đó, bố cậu đã bảo cậu phải kiên nhẫn đợi hai năm, cậu miễn cưỡng đồng ý. Dĩ nhiên là cậu đồng ý hay không cũng không quan trọng, bố cậu chỉ nói như vậy để làm cậu yên lòng mà thôi.
Anh hai "tốt bụng" thông báo cho cậu một sự thật: "Mày có biết giám đốc của tập đoàn X đang hợp tác với gia đình chúng ta đã nhìn trúng mày rồi không? Ông ta vốn muốn kêu bố đưa mày cho ông ta, nếu không phải có cuộc hôn nhân này thì liệu mày còn có thể ngồi yên ở đây không?"
Bé Câm nghe xong thì cơ thể không khỏi run rẩy. Giám đốc của tập đoàn X là một người đàn ông trung niên béo phệ hơn bốn mươi tuổi, ông ta thích những chàng trai trẻ và mê chơi S*M, N*P cùng mấy trò hành hạ biến thái khác.
Bé Câm lập tức cảm thấy sợ hãi. Nếu không có cuộc hôn nhân này, có lẽ ông bố tệ bạc của cậu đã vì lợi ích mà đưa một đứa con vô dụng như cậu cho giám đốc tập đoàn X.
Nhưng những lời của anh cả càng khiến cậu cảm thấy tuyệt vọng hơn: "Mày biết giám đốc tập đoàn X nói gì khi biết mày sắp phải kết hôn không?"
"Ông ta nói ông ta không để ý việc mày đã kết hôn, nếu sau này mày ly hôn rồi, ông ta có thể xin bố để bố đưa mày cho ông ta. Ông ta rất có hứng thú với mày, bởi vì ông ta nói rằng ông ta chưa bao giờ chơi người câm cả~ Mày đoán xem bố đã trả lời thế nào?"
Bé Câm không cần đoán cũng biết, người bố tệ bạc của cậu chắc chắn đã đồng ý.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
5
Bé Câm đã sống ở nhà Tổng Giám Đốc một thời gian. Trong vài ngày đầu mới chuyển vào, cậu hoàn toàn không gặp được Tổng Giám Đốc.
Quản gia nói với cậu rằng công việc của Tổng Giám Đốc rất bận nên hắn sống luôn ở công ty, bảo cậu đừng nghĩ ngợi nhiều.
Nhưng thật ra Bé Câm biết rằng Tổng Giám Đốc chỉ đơn giản là không muốn gặp cậu mà thôi.
Cậu cứ thế mà sống một cách bình thản và không thoải mái trong nhà Tổng Giám Đốc vài ngày.
Tối hôm đó, Tổng Giám Đốc về nhà. Lúc Tổng Giám Đốc về, Bé Câm đang nấu canh đậu xanh. Khi nhìn thấy Tổng Giám Đốc, cậu định hỏi xem Tổng Giám Đốc có muốn uống một bát canh không.
Nhưng khi Tổng Giám Đốc vừa thấy Bé Câm, hắn tức giận chất vấn cậu: "Cậu đã nói gì với ông già tôi vậy?"
Bé Câm không hiểu Tổng Giám Đốc đang nói gì, cậu lắc đầu, theo phản xạ mà dùng ngôn ngữ ký hiệu để giải thích.
[Em không nói gì với ông Phi cả.]
Sáng nay ông Phi đã gọi Tổng Giám Đốc đến mắng cho một trận, nói rằng Tổng Giám Đốc vừa mới kết hôn mà đã có thái độ tồi tệ với Bé Câm, suốt ngày sống ở công ty không về nhà, nếu để người khác biết thì sẽ bị bàn tán rất nhiều, như vậy sẽ làm cho ông mất mặt.
Tổng Giám Đốc không còn cách nào khác đành phải về nhà ở. Hắn nghĩ Bé Câm đã tố cáo chuyện mình làm với ba hắn, vốn dĩ lúc đầu thái độ của hắn với Bé Câm cũng không tốt lắm, nên Bé Câm đi tố cáo hắn cũng là chuyện bình thường.
Hắn vốn đang ôm cục tức trong người, khi nhìn thấy Bé Câm làm ngôn ngữ ký hiệu mà bản thân không hiểu, Tổng Giám Đốc càng trở nên cáu kỉnh hơn. Tổng Giám Đốc bực bội túm tóc: "Đừng làm ngôn ngữ ký hiệu trước mặt tôi, tôi không hiểu và cũng không muốn hiểu."
Bé Câm đứng đờ người ra. Việc dùng ngôn ngữ ký hiệu là phản xạ tự nhiên của cậu, bởi vì sau khi được bố đón về, cậu đã được gửi đến trường giáo dục đặc biệt, nơi cậu chủ yếu giao tiếp bằng ngôn ngữ ký hiệu.
Cậu lấy điện thoại ra, định gõ chữ để đưa cho Tổng Giám Đốc xem, nhưng Tổng Giám Đốc đi lướt qua cậu rồi nói: "Bỏ đi."
Hắn cứ thế ngoảnh mặt bỏ lên lầu
Bé Câm cầm điện thoại, lòng bàn tay cứng đờ với dòng tin nhắn chưa gõ xong.
Bé Câm thật sự đã nhiều lần ước rằng mình có thể nói chuyện. Dù sao cũng không ai muốn học ngôn ngữ ký hiệu phức tạp như vậy, và cũng không ai muốn đợi cậu gõ chữ cả.
6
Tuy nhiên, Bé Câm không vì thái độ không tốt của Tổng Giám Đốc mà cảm thấy tức giận. Cậu hiểu rằng Tổng Giám Đốc vì bị ép phải kết hôn với một người mà mình không yêu, nên tâm trạng hắn mới không được tốt, việc hắn có cáu kỉnh với cậu cũng là điều bình thường.
Nhưng cậu vẫn muốn giải thích với Tổng Giám Đốc rằng cậu không nói gì với ông Phi cả, cậu không muốn giữa cậu và Tổng Giám Đốc có hiểu lầm.
Bé Câm viết một đoạn văn lên giấy: [Em thật sự không nói gì với ông Phi cả, xin anh hãy tin em, em thật sự không nói gì về anh cả!]. Cậu định đợi khi nào Tổng Giám Đốc nguôi giận sẽ đưa cho hắn.
Tám giờ tối, Bé Câm gõ cửa phòng Tổng Giám Đốc, cậu định mang cho Tổng Giám Đốc bát canh đậu xanh mà mình vừa nấu xong để hắn giải khát, đồng thời cũng đưa luôn tờ giấy đó cho Tổng Giám Đốc.
Tổng Giám Đốc mở cửa ra thì thấy Bé Câm, hắn nhíu mày lạnh lùng nói: "Có chuyện gì?"
Tổng Giám Đốc liếc nhìn món đồ Bé Câm đang cầm một cái rồi lạnh lùng nói: "Tôi không uống, đừng làm phiền tôi nữa."
Nói xong, Tổng Giám Đốc đóng cửa lại một cái "rầm", để lại Bé Câm đứng nhìn cánh cửa màu nâu.
Bé Câm siết chặt tờ giấy trong tay, cậu không dám gõ cửa làm phiền Tổng Giám Đốc nữa.
Thôi vậy, có lẽ gửi tin nhắn sẽ tốt hơn nhỉ?
Nghĩ đến việc chưa có thông tin liên lạc của Tổng Giám Đốc, Bé Câm liền hỏi quản gia để xin số điện thoại của Tổng Giám Đốc.
Cậu soạn tin nhắn y hệt đoạn văn trên giấy rồi gửi cho Tổng Giám Đốc, nhưng một lúc lâu sau Tổng Giám Đốc mới trả lời lại.
Lúc Tổng Giám Đốc nhìn thấy tin nhắn từ số lạ, xem nội dung thì biết ngay đó là tin nhắn của Bé Câm. Hắn cười lạnh, sau đó vứt điện thoại sang một bên không thèm để ý nữa.
Dù Bé Câm có đi tố cáo hay không thì Tổng Giám Đốc vẫn ghét cậu. Hắn cảm thấy gia đình Bé Câm là những người vì danh lợi mà sẵn sàng làm tất cả mọi thứ, hắn cho rằng Bé Câm đến đây là có âm mưu, cậu muốn trục lợi từ gia đình hắn.
Sau khi thời hạn hai năm kết thúc, hắn sẽ lập tức ly hôn với cậu. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian hai năm chung sống, hắn hy vọng Bé Câm đừng làm ra hành động xấu gì.
Tổng Giám Đốc suy nghĩ một chút rồi cầm điện thoại lên, hắn lưu số của Bé Câm vào danh bạ, sau đó gửi một tin nhắn để cảnh cáo Bé Câm đừng có ý đồ gì khác.
[Tôi không cần biết là cậu có làm hay không, nhưng sau này cậu đừng làm gì mờ ám sau lưng tôi. Mong cậu yên phận một chút, nếu không dù có vi phạm hợp đồng, tôi cũng sẽ ly hôn với cậu trước thời hạn hai năm.]
Khi Bé Câm nghe thấy âm thanh thông báo tin nhắn từ Tổng Giám Đốc, cậu tưởng Tổng Giám Đốc đã tin tưởng mình nên cậu đầy hy vọng mà mở tin nhắn ra xem, nhìn thấy tin nhắn nói về việc ly hôn, lòng cậu bỗng nhiên trở nên nguội lạnh.
Không được, hai năm này là thời gian nghỉ ngơi quý giá của cậu, cậu phải tích lũy đủ tiền để sau khi ly hôn với Tổng Giám Đốc cậu mới có tiền để trốn khỏi ông bố tệ bạc của mình, nếu không cậu sẽ bị gia đình bán cho giám đốc tập đoàn X.
Vì vậy, cậu tuyệt đối không thể ly hôn với Tổng Giám Đốc sớm như vậy được.
Bé Câm nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu cần phải làm cho Tổng Giám Đốc cảm thấy thoải mái, không để hắn ly hôn sớm được.