44
Có sự tham gia của Tổng Giám Đốc, buổi tiệc dần sôi động hơn rất nhiều. Bé Câm, người kết hôn với Tổng Giám Đốc và được chính Tổng Giám Đốc dẫn đến được mọi người đối xử rất tốt. Khi bọn họ rót rượu, bọn họ hỏi Bé Câm có uống được không. Bé Câm thấy nếu bản thân từ chối thì không hay cho lắm, vì thế, sau khi uống hết nước trái cây mà Tổng Giám Đốc đã rót cho mình thì lúc nào ly của Bé Câm cũng đầy rượu.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi Tổng Giám Đốc từ chối giúp cậu: "Em ấy chỉ thử một chút cho biết vị thôi, uống nhiều không tốt cho dạ dày."
Một người bạn chế giễu hắn: "Trước đây khi cậu uống rượu có khi nào cậu uống ít đâu chứ, sao bây giờ lại lo cho dạ dày của người ta thế?"
Một người bạn khác cũng nháy mắt với Tổng Giám Đốc: "Không ngờ cậu cũng biết quan tâm người khác đấy!"
Cũng có người đến trò chuyện với Bé Câm, chủ đề bọn họ nói chủ yếu liên quan đến nhà họ Giang, nhưng hầu hết các câu hỏi đều được Tổng Giám Đốc trả lời thay cho Bé Câm. Tổng Giám Đốc như một người được giao nhiệm vụ trả lời các câu hỏi, còn Bé Câm chỉ cần gật đầu và lắc đầu mà thôi.
"Nhóc Câm không tham gia vào việc kinh doanh của nhà họ Giang đâu."
"Đúng rồi, vì em ấy học thiết kế đồ họa mà."
"Không, em ấy không làm việc ở công ty của nhà họ Giang, hiện em ấy đang làm việc ở công ty tôi."
Mặc dù Tổng Giám Đốc đã giúp cho tình huống suôn sẻ hơn, nhưng Bé Câm vẫn thấy không quen khi phải giao tiếp với nhiều người lạ như vậy. Dù những người đó là bạn của Tổng Giám Đốc nhưng Bé Câm thấy có lẽ mình không thích ứng được với môi trường đông đúc như này.
Vì vậy, khi Tổng Giám Đốc bị kéo đi nói chuyện với những người khác, Bé Câm từ từ rút lui khỏi đám đông, cậu lén lút di chuyển đến góc phòng, cố gắng giảm bớt sự chú ý vào mình.
Nhưng chỉ mới ngồi được một lúc, Hiệp Huy bất ngờ xuất hiện rồi ngồi bên cạnh Bé Câm. Thật ra Hiệp Huy vừa tới đứng trước quầy bar chờ bartender pha chế đồ uống. Khi quay đầu lại, anh tình cờ nhìn thấy Bé Câm đơn độc rời khỏi đám đông đi vào trong góc.
Thấy Tổng Giám Đốc không còn ở bên cạnh Bé Câm, Hiệp Huy lo rằng Bé Câm có thể sẽ gặp khó khăn trong việc giao tiếp.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Nghe Phi Duật nói dạo gần đây cậu không được khỏe, giờ đã khá hơn chưa?"
Bé Câm không ngờ Hiệp Huy lại đến nói chuyện với mình, cậu nhanh chóng lấy điện thoại từ trong túi ra rồi gõ chữ cho Hiệp Huy xem.
[Bây giờ thì không sao rồi, cảm ơn sự quan tâm của anh.]
"Sau đêm hôm đó cậu thế nào?" Hiệp Huy hỏi xong thì nhìn quanh một lượt, anh bỗng nhận ra câu hỏi của mình hơi vô lý, gặp chuyện như vậy thì ai có thể nói là mình ổn chứ?
Thế nên trước khi Bé Câm kịp gõ chữ, Hiệp Huy vội vã ho nhẹ rồi chuyển sang chủ đề khác.
"Phi Duật nói cậu ấy có cảnh cáo Vương Diệp Lộ rồi nên có lẽ bây giờ gã vẫn đang dưỡng thương."
"Khi cậu ấy gọi cho tôi, tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận như vậy cả."
Trong lúc Hiệp Huy đang nói, Bé Câm đột ngột đứng dậy làm Hiệp Huy hơi giật mình. Bé Câm đứng dậy vì muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến Hiệp Huy. Mặc dù Tổng Giám Đốc đã thay Bé Câm cảm ơn Hiệp Huy rồi, nhưng Bé Câm vẫn cảm thấy bản thân cần phải tự gửi lời cảm ơn, ít nhất cũng nên cúi chào một cái.
Bé Câm thật sự rất biết ơn Hiệp Huy, vì nếu không có sự giúp đỡ của Hiệp Huy thì cậu khó mà thoát khỏi gã họ Vương.
Tuy nhiên, khi đứng dậy, Bé Câm mới chợt nhận ra rằng xung quanh có khá nhiều người, có vẻ đây không phải là nơi thích hợp để cảm ơn. Bé Câm liếc nhìn xung quanh, cậu thấy mọi người đều tụ tập quanh bàn trò chơi ở phía trước, có vẻ như là đang chơi một trò chơi gì đó, nên chắc không ai chú ý đến hành động đột ngột của cậu đâu nhỉ. Cậu ngượng ngùng sờ vào sau gáy, rồi lại lấy điện thoại ra gõ chữ.
[Anh Hiệp, anh có thể ra ngoài với tôi một chút được không?]
"Được thôi." Hiệp Huy không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh cứ đi theo Bé Câm ra khỏi căn phòng ồn ào. Bọn họ bước vào một hành lang rộng rãi không có người.
Khi Hiệp Huy chuẩn bị hỏi Bé Câm có chuyện gì thì Bé Câm bất ngờ nghiêng người 90 độ cúi đầu chào anh.
Hiệp Huy bị hành động này làm cho đờ người ra một lúc.
Bé Câm chào xong thì đứng thẳng dậy, cậu đưa màn hình điện thoại của mình lên trước mặt Hiệp Huy, trên đó là những dòng chữ đã được gõ sẵn.
[Anh Hiệp, thật sự cảm ơn anh rất nhiều! Cảm ơn anh! Cảm ơn!]
Ba lần cảm ơn đều được nhấn mạnh bằng dấu chấm than nên Hiệp Huy cứ ngỡ như mình nghe được tiếng cảm ơn của Bé Câm vậy.
Nếu Bé Câm có thể nói chuyện, Hiệp Huy thầm tưởng tượng lại cảnh lúc nãy, có lẽ cậu sẽ cúi đầu 90 độ rồi nói thật to ba chữ cảm ơn.
Hiệp Huy không khỏi bật cười.
"Không có gì đâu! Dù sao Phi Duật cũng là bạn của tôi mà, không cần phải khách sáo như vậy!" Hiệp Huy bị sự chân thành của Bé Câm làm cho cảm động.
Anh mỉm cười nhìn Bé Câm rồi đưa tay trước mặt Bé Câm, ra hiệu cậu đưa điện thoại cho mình: "Chúng ta trao đổi thông tin liên lạc nhé, sau này nếu xảy ra chuyện gì thì cậu có thể nhờ tôi."
Bé Câm gật đầu rồi đưa điện thoại cho Hiệp Huy.
(truyện chỉ được đăng tại wattpad: BBTiu4, những nơi khác đều là ăn cắp!)
45
Trong phòng, mọi người chuẩn bị uống thêm một tuần rượu nữa. Bọn họ ồn ào kéo nhau đến bàn rồi nói sẽ vừa chơi roulette vừa uống rượu.
Bạch Diệp thấy Tổng Giám Đốc không tham gia cùng mọi người mà lại đứng yên nên cậu ta không khỏi đứng nhìn Tổng Giám Đốc một lúc. Vì Tổng Giám Đốc vừa ăn cơm với gia đình xong nên hắn vẫn đang mặc vest. Giờ đây, vì đã cởi áo vest nên cái sơ mi trắng tinh khôi làm nổi bật sự điển trai của hắn. Ống tay áo sơ mi được cuộn lên, để lộ cánh tay rám nắng đầy sức sống.
Bạch Diệp nhìn đôi tay dài nắm chặt ly rượu, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve thành ly rồi đưa ly lên môi. Yết hầu của hắn khẽ di chuyển lên xuống, làm hắn trở nên vô cùng quyến rũ.
Bạch Diệp nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu ta cầm một chai brandy mới mở đi về phía Tổng Giám Đốc.
"Uống thêm một chút nhé?"
Tổng Giám Đốc nhìn chai brandy mới mở trong tay Bạch Diệp rồi mỉm cười nhìn cậu ta. Ly của hắn đã cạn, nhưng trước khi hắn nói đồng ý hay không thì Bạch Diệp đã nhanh chóng rót rượu vào đó.
"Gần đây có khá nhiều chuyện thay đổi, phải không? Anh sống thế nào?" Tổng Giám Đốc nhấp một ngụm rượu, hắn trả lời ngắn gọn: "Tạm ổn."
Rõ ràng là hắn không muốn nói chuyện dài dòng với Bạch Diệp.
Bạch Diệp cũng nhấp một ngụm rượu, rồi nhân cơ hội vô tình nhắc đến Bé Câm: "Nghe nói anh khá ghét Giang Vân Ninh mà, sao lại dẫn cậu ta đến đây?"
"Tôi không ghét em ấy." Đúng là trước đây Tổng Giám Đốc không thích Bé Câm, thậm chí hắn còn cảm thấy sự hiện diện của Bé Câm rất phiền phức, nhưng đó là trước khi hắn chứng kiến việc các anh em nhà họ Giang đối xử không tốt với Bé Câm.
Nói về Bé Câm, Tổng Giám Đốc đảo mắt xung quanh tìm kiếm hình bóng của Bé Câm nhưng không thấy đâu. Hắn không khỏi nhíu mày.
Tổng Giám Đốc trả lời rất hời hợt trước những câu hỏi của Bạch Diệp, khiến Bạch Diệp rất khó chịu: "Phải như vậy sao Phi Duật? Anh thật sự phải nói chuyện với em theo cách này sao?"
Tổng Giám Đốc thẳng thắn nói: "Tôi không nghĩ chúng ta còn gì để nói nữa."
Bạch Diệp sốt ruột nói: "Làm sao mà không còn được? Lần này em về nước sớm như vậy là vì anh đó."
Nếu không nghe được tin Tổng Giám Đốc bất ngờ kết hôn thì cậu ta sẽ không bay về nước ngay đâu, bởi lẽ kế hoạch ban đầu của cậu ta không phải là về nước trong tháng này.
Mặc dù việc kết hôn của Tổng Giám Đốc có vẻ là thật, nhưng từ thông tin của Tạ Ý, thời hạn kết hôn giữa Tổng Giám Đốc và nhà họ Giang là hai năm.
Và Tạ Ý còn tiết lộ với cậu ta rằng Tổng Giám Đốc không thích Bé Câm, hai năm sau sẽ không do dự gì mà ly hôn với Bé Câm.
"Bạch Diệp, tôi đã kết hôn rồi."
Trước lời từ chối của Tổng Giám Đốc, Bạch Diệp khó hiểu nói: "Cuộc hôn nhân của anh chỉ là hôn nhân thương mại mà thôi, Tạ Ý đã nói với em rồi, hai năm sau các anh sẽ mỗi người một ngả."
Tổng Giám Đốc xoa xoa trán, hắn muốn lập tức kéo Tạ Ý đến đây hỏi xem anh đã nói gì với Bạch Diệp.
Bạch Diệp hít một hơi thật sâu, cậu ta còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy có người đang đi về phía mình thì Bạch Diệp liền nghiêng người về phía Tổng Giám Đốc thì thầm: "Ra ngoài nói."
Tổng Giám Đốc gật đầu rồi đặt ly rượu xuống, hắn thấy mình cần phải làm rõ một số chuyện với Bạch Diệp.
Bọn họ bước vào căn phòng không có người bên cạnh. Tổng Giám Đốc thẳng thắn nói với Bạch Diệp: "Tôi muốn giải thích một chút, vấn đề không phải là việc tôi có kết hôn hay không, hay việc cuộc hôn nhân của tôi sẽ kéo dài đến đâu, vấn đề chính là chúng ta đã chia tay một cách hòa bình rồi."
"À mà cũng không phải." Tổng Giám Đốc bỗng nhớ ra điều gì đó, hắn cười nhẹ: "Cũng không gọi là chia tay đâu nhỉ, cậu Bạch à, khoảng thời gian mà chúng ta bên nhau hoàn toàn là lời nói dối trá do cậu dệt nên thôi."
"Khi đó là do tôi còn quá trẻ, không suy nghĩ thấu đáo, sau này nghĩ lại thì tôi không khỏi thấy bản thân ngu ngốc vô cùng."
Bạch Diệp cố gắng giải thích: "Em không có ý định từ bỏ anh, chỉ là em định ra nước ngoài vài tháng để ổn định thị trường bên đó... Không ngờ anh lại đột ngột kết hôn."
Tổng Giám Đốc nhìn Bạch Diệp, hắn nghiêm giọng nói: "Chúng ta không thể quay lại nữa đâu, thật lòng mà nói nếu biết hôm nay cậu sẽ đến thì tôi đã không đến."
Tổng Giám Đốc không muốn tiếp tục dây dưa với Bạch Diệp nữa, hắn quay lưng chuẩn bị rời đi thì bị Bạch Diệp giữ tay lại: "Anh Duật."
Tổng Giám Đốc bất lực lắc đầu: "Bạch Diệp, tôi nghĩ khi chúng ta chia tay, tôi đã nói rất rõ ràng rồi."
Nhìn bóng lưng Tổng Giám Đốc rời đi, Bạch Diệp siết chặt tay thành nắm đấm.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
46
Bạch Diệp là bạn trai cũ của Tổng Giám Đốc, nhưng mối quan hệ giữa họ không thể gọi là tình cảm sâu đậm được. Như Tổng Giám Đốc đã nói, thời gian họ bên nhau tràn ngập những lời dối trá mà Bạch Diệp dựng lên.
Ban đầu, Bạch Diệp là bạn của Lý Hưởng, sau khi tham gia một số sự kiện cùng nhau thì cả hai mới trở nên thân thiết. Chính Bạch Diệp là người đã theo đuổi Tổng Giám Đốc. Khi còn học đại học, Tổng Giám Đốc vừa phải học các kiến thức chuyên môn, vừa phải đối phó với các khóa học quản lý doanh nghiệp do ông Phi giao cho, hắn rất bận rộn nên không có thời gian yêu đương.
Bạch Diệp chủ động đến gần và thể hiện sự quan tâm tới hắn, Tổng Giám Đốc thật sự đã cảm mến cậu ta. Tuy nhiên, chưa đầy hai tháng sau, bọn họ đã chia tay. Lý do rất đơn giản: Tổng Giám Đốc phát hiện Bạch Diệp không thật sự yêu hắn, mà chỉ tiếp cận hắn để lấy bảng báo giá của công ty Tổng Giám Đốc ở thị trường quốc tế cho nhà họ Bạch.
Tổng Giám Đốc tình cờ nghe thấy Bạch Diệp nói chuyện điện thoại, biết cậu ta vẫn chưa lấy được tài liệu đó, vì đó là một tài liệu mật. Lúc biết được sự thật, Tổng Giám Đốc đã trực tiếp chỉ trích Bạch Diệp. Bạch Diệp khi biết mình bị phát hiện đã cố gắng giải thích rằng đúng là lúc đầu cậu ta có ý định như vậy thật, nhưng sau đó cậu ta đã thật sự yêu Tổng Giám Đốc.
Có thể Bạch Diệp đã thật sự yêu hắn, nhưng màn kịch giả dối mà Bạch Diệp dựng lên đã làm tan biến mọi thiện cảm mà Tổng Giám Đốc dành cho cậu ta. Dù mối quan hệ của họ không được bao lâu, tình cảm cũng không sâu đậm gì mấy, nhưng Tổng Giám Đốc vẫn bị tổn thương, vì hắn đã từng thể hiện hết những chân thành của mình với Bạch Diệp.
Tổng Giám Đốc không kể với những người bạn thân của mình về việc Bạch Diệp tiếp cận mình với mục đích không chính đáng, nên bọn họ vẫn nghĩ rằng hai người chia tay chỉ vì không hợp nhau. Dù sao thì Bạch Diệp cũng không có được bảng báo giá đó, nên việc này cũng chẳng gây bất lợi gì cho hắn cả. Cuối cùng, mối quan hệ kỳ quặc này— hay đúng hơn là sự cố gắng gần gũi không thành— kết thúc như vậy.
Sau đó, Bạch Diệp vẫn liên tục hẹn gặp Tổng Giám Đốc, cậu ta liên tục xin lỗi và hi vọng Tổng Giám Đốc sẽ cho mình cơ hội. Những lần như thế Tổng Giám Đốc đều dứt khoát từ chối. Đối với hắn, tình cảm không thể bao gồm sự lừa dối trong đó, dù là tình bạn hay tình yêu cũng vậy.
Bây giờ hắn không còn thích Bạch Diệp nữa, tình cảm khi đó chỉ bắt đầu bằng sự cảm mến giả dối mà Bạch Diệp đã dựng lên. Vậy hắn thích mẫu người như thế nào? Tổng Giám Đốc nghĩ, ít nhất cũng phải là người chân thành.
Bất chợt, trong đầu Tổng Giám Đốc hiện lên hình ảnh của Bé Câm. Không biết vì sao hắn lại nghĩ đến Bé Câm, có phải là do hắn hơi say rồi không? Nhưng hắn cũng không uống nhiều lắm. Tổng Giám Đốc lắc đầu, hắn nhanh chóng quay trở lại phòng.
Lời tác giả:
Người yêu cũ xuất hiện chỉ để đẩy nhanh cốt truyện, Dù Tổng Giám Đốc bị lừa dối nhưng đối phương thật sự yêu Tổng Giám Đốc, nhưng Tổng Giám Đốc không thể chấp nhận được sự lừa dối.