Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 5: Tham Gia Yến Tiệc




Cô ta sao lại ở đây? Trong lòng Đường Hoài An lập tức trào dâng cảm giác phòng bị mãnh liệt.

Người phụ nữ trước mặt dẫm lên giày cao gót đi tới trước mặt cô, nở nụ cười xán lạn, lại đâm nhói trái tim cô.

“Cô Đường, đã lâu không gặp, hôm qua gặp cô ở Hải Trừng, còn chưa kịp ôn lại chuyện cũ đâu!”

Đường Hoài An không để ý cô ta, muốn đi về phía trước, nhưng cánh tay lại bị Hứa Cát Anh kéo lại.

“Hai năm nay tôi đều ở nước ngoài, cũng không mấy liên lạc với đám bạn cũ, không biết cô Đường hai năm nay sống thế nào?”

Hứa Cát Anh trang điểm tinh xảo, nhưng sắc mặt lại cực kỳ vui vẻ khi người gặp họa.

Đường Hoài An hất tay cô ta ra, mặt không chút biểu cảm đáp trả: “Tôi sống thể nào không nhọc cô quan tâm.



“Vì tranh giành đàn ông, mà ra tay sát thủ với chị mình? Chửi rủa ngập trời và phỏng vấn truyền thông? Thanh danh vứt sạch?” Hứa Cát Anh nói hết chuyện này tới chuyện khác, đều là những chuyện Đường Hoài An trải qua hai năm này.

Đường Hoài An hít sâu một hơi, sắc mặt dần lạnh lẽo, cô lại gần Hứa Cát Anh, dùng âm lượng rất nhỏ nhưng đối phương tuyệt đối có thể nghe thấy nói: “Hứa Cát Anh, giấy không gói được lửa, lúc đó tôi quả thực đã hôn mê, nhưng vẫn còn một tia ý thức, cô đã làm gì, không làm gì, có lẽ không chỉ mình cô rõ ràng.



Hứa Cát Anh sững sốt, mắt lóe lên tia âm hiểm, ba người phụ nữ vừa bàn tán lúc nãy nhìn tình thế giương cung bạt kiếm trước mắt, đều dán vào góc tường yên lặng rời đi.

“Nhưng không một ai tin tưởng cô, ngay cả chồng cô Mạc Tư Quân cũng không tin cô, ngày tháng cô ở trước mặt anh ta, hẳn rất khổ sở đi? Haha! ”

Ba chữ Mạc Tư Quân đâm đau Đường Hoài An, cô dời ánh mắt, tận lực khống chế cảm xúc.

Trong hành lang yên tĩnh, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“Tôi chỉ là vừa về nước muốn gặp bạn cũ, chị cô bây giờ vẫn còn nằm ở bệnh viện, cho nên chỉ có thể tìm cô nói chuyện thôi, sau này cơ hội mọi người gặp mặt sẽ nhiều hơn.



Giọng Hứa Cát Anh nhẹ nhàng, Đường Hoài An nghe lại cảm thấy ghê tởm.

Sau khi cô ta rời đi, toàn thân cô dựa lên tường, như sắp đứng không vững, đang muốn ngồi xổm xuống nghỉ một lát, lại bỗng nhìn thấy thời gian trên đồng hồ.

Sáu giờ năm mươi phút chiều.

Yến tiệc!

Toàn thân Đường Hoài An lập tức tỉnh táo lại, Mạc Tư Quân không thích nhất là người khác đến trễ, đặc biệt là tối qua anh còn đặc biệt dặn dò cô.

Tiêu rồi tiêu rồi.

Đường Hoài An chạy về phòng làm việc thu dọn đồ đạc xong, lập tức lái xe đến cửa hàng lễ phục thiết kế, cô là khách quen nơi này, cho nên lúc ở trên đường, ông chủ đã căn cứ theo yêu cầu trong điện thoại lựa chọn lễ phục cho cô.

Lúc Đường Hoài An xuất hiện ở cửa đại sảnh yến tiệc, đã tám giờ hai phút.

Nhìn sắc mặt Mạc Tư Quân, cô sợ hãi, anh rất ghét người khác tới trễ, bất kể trường hợp nào cũng vậy.

Đường Hoài An mặc váy lễ phục màu đen, vóc dáng xinh đẹp được gói trong vải vóc tinh tế, chất liệu hoàn mỹ khiến toàn thân cô như một chú thiên nga đen cao quý.

Ánh mắt Mạc Tư Quân lại không dừng trên người cô, mặt Đường Hoài An bình tĩnh, trong lòng lại có chút cô đơn.

Đường Hoài An khoác cánh tay Mạc Tư Quân đi vào trung tâm đại sảnh, cậu ấm tập đoàn kiểu mẫu, con gái út của nhà thiết kế đồ cưới nổi tiếng Cố Hoài Yên, trai xinh gái đẹp đứng cùng nhau lại thu hút phần lớn ánh mắt của mọi người trong đại sảnh.

Tính cách Đường Hoài An xưa nay đều không thích trường hợp có nhiều người lạ như vậy, cho nên cũng không nói chuyện được, chỉ có thể dưới sự giới thiệu của Mạc Tư Quân chào hỏi đôi câu với những thương nhân dù có quen biết hay không.

Cô vốn vui vẻ vì Mạc Tư Quân bằng lòng dẫn cô cùng tham dự yến tiệc, nhưng nghĩ lại, Mạc Tư Quân ở trước mặt người ngoài là người hoàn mỹ biết bao, hơn nữa lại là một nhân vật lợi hại, cho nên tuyệt đối sẽ không cho phép xảy ra chuyện người ngoài chỉ trích anh xem nhẹ vợ, xem nhẹ gia đình

Có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ yếu Mạc Tư Quân từ đầu tới cuối đều bằng lòng dẫn cô lộ mặt, không phải vì để ý, mà là vì chặn miệng người ngoài.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Đường Hoài An dần lạnh lẽo, toàn thân không chút thần thái.

“Mặt mày vậy là sao?”

Giọng nói có chút bất mãn của Mạc Tư Quân vang lên bên tai.

Đường Hoài An ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng nặn ra nụ cười, không cần nghĩ cũng biết khó coi cỡ nào.

“Tôi không quan tâm cô ở nhà có dáng vẻ gì, đến nơi thế này, dù cô diễn kịch cũng phải làm tốt cho tôi.



Đường Hoài An đang muốn nói, khóe mắt lại bỗng liếc thấy một người phụ nữ từ phía trước bên trái họ đi tới.

Cô quay đầu liền đối diện với ánh mắt của người phụ nữ đó, thoáng chốc sững sốt.