Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 230




CHƯƠNG 230

Mạc Tư Quân ngồi xuống lại, ánh mắt nhìn Đường Hoài An nóng bỏng lại sắc bén: “Đường Hoài An, cô không oán được ai cả, mọi chuyện đều là cô tự tìm.”

Đường Hoài An lần đầu tiên cảm thấy bất lực ở trước mặt Mạc Tư Quân như vậy, loại cảm giác này thậm chí còn mãnh liệt hơn cảm giác sảy thai ở trên núi Vân Mục lần đó, cô đã nói đến nước này rồi, nhưng người đàn ông trước mắt vẫn không đếm xỉa.

May mà cô đã chuẩn bị hai cách.

“Được, anh không đồng ý ly hôn, nhưng tôi đã mang hai phương án tới, anh bắt buộc phải chọn một, tôi muốn từ chức.”

Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn sang Đường Hoài An: “Sao hả, vị trí phó tổng của Mạc Thị ngồi không được vui vẻ sao?”

Đường Hoài An hôm nay mặc bộ đồ công sở màu đen, làn da của cô vốn rất trắng, gương mặt cũng nhỏ nhắn, sau đầu buộc tóc đuôi ngựa, kiểu tóc hôm nay nhìn trông bớt đi một chút cảm giác yếu đuối, ngược lại toàn thân trên dưới và ánh mắt lại nhiều thêm một tia sắc bén.

Mạc Tư Quân nhìn Đường Hoài An như vậy, cảm thấy không quá thuận mắt, anh thích nhìn dáng vẻ bị mình bắt nạt mà vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời của người phụ nữ này, cường thế tìm anh đàm phán giống như hôm nay.

Anh không thích.

Đường Hoài An bình tĩnh mở miệng: “Mạc Tư Quân, tôi không phải là đứa trẻ ba tuổi, không có dễ dỗ như vậy, từ sau khi bổ nhiệm tôi làm phó tổng của Mạc Thị, trong tay tôi có bao nhiêu quyền lực trong lòng anh không phải không rõ, thật ra như vậy rất vô vị, thật đấy, dù sao anh cũng ghét tôi, vậy tôi bảo đảm sau này không xuất hiện ở trước mặt anh nữa, hai người chúng ta mắt không thấy thì tim không phiền, như vậy không tốt sao?”

Mạc Tư Quân đi tới gần Đường Hoài An, âm thanh như ngọc thạch đáp đất truyền vào tai cô: “Đường Hoài An, ở chỗ tôi, cô không có quyền lựa chọn, ly hôn và từ chức, tôi không đồng ý cái nào cả.”

Đường Hoài An đang muốn lên tiếng, lại bị Mạc Tư Quân cắt ngang: “Huống chi, tôi chính là cố ý muốn giữ cô ở bên cạnh tôi, nếu không cô rảnh rồi thì sẽ có thể làm gì? Hãm hại Đường Gia Hân sao?”

Đường Gia Hân, cái yên này bỗng lọt vào khiến hô hấp của Đường Hoài An dừng lại.

Dòng suy nghĩ của cô xoay vòng, dần dần tỉnh táo lại, phải… Khoảng thời gian này, cô vậy mà quên mất nguồn gốc của cuộc mâu thuẫn giữa cô và Mạc Tư Quân là Đường Gia Hân nằm ở trên giường bệnh còn chưa tỉnh kia.

Đường Hoài An đang muốn lên tiếng, Mạc Tư Quân lại nhấc tay liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, vừa đi vừa nói: “Tôi còn có việc, không có thời gian ở đây lãng phí với cô.”

Nhưng mục đích của cô bắt buộc phải đạt được! Cô cũng không muốn trải qua những ngày tháng không có ý nghĩa như vậy nữa!

“Mạc Tư Quân, hai yêu cầu của tôi anh bắt buộc phải chọn một, không có thương lượng.”

Câu nói này của Đường Hoài An nói rất nặng, giống như cược tất cả mọi thứ của cuộc đời.

Mạc Tư Quân vừa mở cửa ra, nghe thấy lời của Đường Hoài An, rất lâu không có xoay người lại, khi Đường Hoài An cho rằng anh sẽ không để ý mình, anh lại mở miệng.

“Hai yêu cầu đó của cô, muốn kêu tôi buộc phải chọn một, cũng được, nhưng cô phải đồng ý một điều kiện của tôi.”

Đường Hoài An vừa thấy Mạc Tư Quân mở miệng, trong lòng dấy lên một tia hy vọng: “Điều kiện gì?”

“Ngày kia có một khách hàng hợp tác, đến lúc đó cô cùng tôi đi gặp.”