CHƯƠNG 222
Cho nên Đường Hoài An mới đầu vốn chỉ là cho rằng chú là một người tham lam vặt, nhưng chuyện đó sau khi xảy ra lại khiến Đường Hoài An thật sự nhìn rõ bộ mặt của người chú này.
Bốn năm trước ba mẹ của Đường Hoài An bởi vì sự cố ngoài ý muốn mà qua đời, sự việc xảy ra quá đột ngột, cho nên di sản sau khi hai người qua đời căn bản không có kịp sắp xếp gì cả, Đường Hoài An vô cùng đau đớn từ bên ngoài chạy về nhà đến, nghĩ hai người lúc còn sống đều đem phần lớn tài sản cho đi từ thiện, cho nên bèn quyết định dùng phần di sản này cho đi làm từ thiện.
Năm đó Đường Hoài An mới 21 tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, mà Đường Gia Hân tuy là chị gái, nhưng đối với chuyện ba mẹ qua đời lại giống như không hề để tâm, lúc đó Đường Hoài An vì chuyện này còn cãi nhau to với cô ta, nhưng sự việc cũng không có thay đổi gì hết, do quá bận, cô căn bản không có thời gian nghĩ quá nhiều nguyên do trong đó.
Vì thế một cô gái còn non trẻ trước trước sau sau bận bịu lo liệu tang lễ của ba mẹ, cục cảnh sát, tòa, cơ cấu từ thiện… Đường Hoài An trong khoảng thời gian đó mang theo nỗi đau cực lớn đi đi lại lại xử lý các loại thủ tục, gần như mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất.
Nhưng cũng vào lúc này, bởi vì người chú làm ăn mà bôn ba khắp nơi này lại đột nhiên xuất hiện, ông ra vậy mà nói di sản của anh trai có thể do em trai thừa kế, muốn nuốt trọn phần di sản của Đường Hạo Thiên làm của riêng.
Thi thể của anh trai còn chưa lạnh, em trai lại đột nhiên chạy tới muốn chiếm di sản, mục đích âm hiểm mà rõ ràng.
Nhưng Đường Hoài An 21 tuổi vào lúc đó lại duy trì đầu óc vô cùng tỉnh táo, cô ngay từ đầu đã không thích người chú này, vì thế cô ra sức giành lại, dưới sự giúp đỡ của tòa án và những người thân bạn bè, gian kế của Đường Hạo Phong cuối cùng đã thua.
Cuối cùng, Đường Hạo Phong và Đường Hoài An quậy tới không vui mà giải tán, ông ta mắng cô là một con nhỏ không hiểu cái gì, còn bịa đặt rằng Đường Hoài An căn bản không có dùng di sản đó cho việc từ thiện mà để lại cho mình.
Đường Hoài An trước giờ hiểu được đạo lý không tranh luận với kẻ ngốc, cho nên nói năng thận trọng, không có đưa ra bất kỳ lời giải thích nào, cô của lúc đó, chỉ muốn để ba mẹ sớm ngày được yên nghỉ.
Đường Hạo Phong cuối cùng cũng rời đi, tròn 4 năm, đều chưa từng liên lạc với Đường Hoài An, bao gồm hai năm ba mẹ qua đời, cô và Mạc Tư Quân kết hôn, Đường Hạo Phong là chú ruột cũng không đến tham dự.
Mà theo Đường Hoài An thấy, như vậy càng tốt, một người vô tình vô nghĩa trong mắt chỉ có tiền và lợi ích như vậy, cho dù là em trai của ba, cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ với ông ta.
Nhưng vào lúc Đường Hoài An sắp xóa người đáng ghét này ra khỏi ký ức, Đường Hạo Phong lại đột nhiên gọi điện tới, cô lập tức nâng cao cảnh giác, nghĩ tới chuyện cũ khiến người ta căm hận thì hoàn toàn không màng tới thái độ vãn bối của mình, giọng nói lạnh lùng toát ra vẻ mất kiên nhẫn: “Chú tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?”
Đường Hạo Phong cười hì hì ở trong điện thoại, Đường Hoài An không cần nghĩ cũng biết ông ta bây giờ có vẻ mặt gì.
“Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ là quá lâu không liên lạc, hỏi thăm cháu chút thôi!”
Đường Hoài An cực kỳ ghét sự giả dối của Đường Hạo Phong, nếu như chỉ nghe giọng nói, người khác sẽ cho rằng người này là một chính nhân quân tử, nhưng Đường Hoài An mãi mãi không quên được bộ dạng điên cuồng mà càn rỡ của ông ta vào 4 năm trước khi tranh cãi vấn đề xử lý di sản của ba mẹ với cô.
“Chú nếu như không có chuyện gì thì tôi cúp máy!”
Đường Hoài An nói xong thì muốn cúp máy, Đường Hạo Phong lại đột nhiên đổi sang giọng điệu rất gấp: “Đừng đừng đừng! Aiya cái con bé này cháu trước giờ đều không nể mặt chú như vậy, là như này… chú năm kia mở một công ty, muốn làm ít kinh doanh nhỏ, hai năm này vốn phát triển khá tốt, nhưng khoảng thời gian trước dòng tiền đột nhiên bị đứt đoạn, bên chú có hơi kẹt, tạm thời không còn vốn, cho nên…”