Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 185




CHƯƠNG 185

Đường Hoài An biết cho dù mình hỏi vấn đề đó, Mạc Tư Quân không muốn nói cho cô thì sẽ không nói cho cô, nhưng canh uống vào miệng càng lúc càng không có mùi vị gì, trong lòng cũng càng lúc càng loạn.

“Tối hôm anh nói tôi phải đi công tác cùng với Hứa Cát Anh, anh ở trong phòng ngủ nói chuyện điện thoại với ai?” Đường Hoài An đã để chiếc thìa trong tay xuống, nhìn Mạc Tư Quân chăm chú, sợ bỏ lỡ bấy kỳ chi tiết nào trong ánh mắt của anh.

Tay cầm đũa của Mạc Tư Quân khựng lại, khi ngẩng đầu lên, trong mắt sớm đã phủ mây đen: “Cô nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại?”

Đường Hoài An không phủ nhận mà khẽ mỉm cười, nói: “Cũng không tính là nghe trộm, tối hôm đó là tôi muốn xuống lầu uống nước, vừa hay khi đi qua phòng của anh thì nghe thấy.”

Động tác trên tay Mạc Tư Quân đã dừng lại hẳn, đường nét góc cạnh của anh vừa rõ ràng vừa cứng cỏi, tóm lại khiến người ta nghĩ đến tướng quân trên chiến trường.

“Tôi không đùa với cô, nói cho tôi biết, tối hôm đó cô đã nghe thấy cái gì?”

Giọng nói lạnh lùng phát ra, giống như tướng quân quỷ quyết hạ lệnh sát phạt với chiến sĩ, trái tim của Đường Hoài An không kìm được mà run rẩy.

Cô dốc hết sức khống chế tâm trạng của mình, không muốn để Mạc Tư Quân nhìn ra cô của lúc này đang sợ anh, Đường Hoài An khẽ mỉm cười, rất điềm tĩnh nói: “Đừng căng thẳng như vậy, tối đó anh đóng cửa, thật ra tôi không nghe thấy cái gì cả.”

Đường Hoài An cả quá trình đều nhìn Mạc Tư Quân, tuy anh tối nay mặc một bộ ở nhà màu xám tro, hoàn toàn không có khí thế bức người như lúc mặc vest, nhưng không thể phủ nhận, Đường Hoài An vẫn cảm nhận được sát khí tỏa ra từ Mạc Tư Quân, người này nổi giận sẽ có dáng vẻ này, Đường Hoài An sớm đã quen rồi.

Cô cảm nhận được Mạc Tư Quân hít thở sâu một hơi, khí tức toàn thân trên dưới đều đang nói rằng anh bây giờ rất mất kiên nhẫn.

“Đường Hoài An, cô hỏi lại cô lần cuối cùng, tối hôm đó cô đã nghe thấy cái gì?”

Trong lòng Đường Hoài An bắt đầu hoảng, cô hoàn toàn không ngờ Mạc Tư Quân lại có phản ứng này, chẳng qua chỉ là một cuộc điện thoại mà thôi, tại sao anh lại căng thẳng như vậy? Nghĩ đến những bức ảnh mà Triều Thế Minh cho cô xem, những lời đã nói vào tối hôm đó, Đường Hoài An thấp thoáng cảm giác Mạc Tư Quân thật sự có chuyện gì đó đang giấu cô.

Nhìn người đối diện không nhúc nhích, một chút kiên nhẫn cuối cùng của Mạc Tư Quân đã tiêu hao hết, anh nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế của mình đi về phía Đường Hoài An, bởi vì khoảng cách gần, Đường Hoài An căn bản không có dư thời gian kịp phản ứng, khi tay túm chiếc ghế muốn lùi lại thì Mạc Tư Quân đã trực tiếp ép đến trước mặt cô.

“Đau…” Đường Hoài An đau đớn kêu lên.

Cằm bị Mạc Tư Quân bóp chặt, hơi thở nóng bỏng lướt qua mặt của Đường Hoài An.

“Nếu như lần sau còn dám nghe trộm tôi nói chuyện điện thoại thì không chỉ đơn giản như tối hôm nay đâu.”

Nếu như đổi lại trước đây, Đường Hoài An quen bị Mạc Tư Quân áp chế thì sẽ không phản kháng lại, nhưng lần này lại khác, đối mặt với động tác đột ngột của Mạc Tư Quân, điều Đường Hoài An lập tức nghĩ đến là đứa con trong bụng cô.