Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 159: Anh Sẽ Nhận Được Văn Kiện Của Luật Sư Tôi






Đôi mắt của Mạc Tư Quân giống như than củi tinh hồng đang được đốt cháy, lúc ánh mắt đảo qua, dường như là Triều Thế Minh cảm thấy gương mặt của mình bị thiêu đốt.
“Tôi thật sự rất bất ngờ, Triều tổng rất thích quản chuyện của người khác.”
Triều Thế Minh cười lạnh một tiếng: “Chỉ cần là chuyện của cô Đường thì tôi cứ muốn quản đó, sao nào? Mạc tổng không dám trực tiếp trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi à?”
Ánh mắt lạnh như băng rơi ở trên mặt Triều Thế Minh: “Xin chú ý cách dùng từ của anh, cô ấy không phải là cô Đường, cô ấy là mợ Mạc.”
Triều Thế Minh nở nụ cười, dùng chiếc khăn vuông vức trắng tinh lau má trái của mình vừa mới bị Mạc Tư Quân đánh cho một quyền, trên mặt là biểu cảm quyết chiến đến cùng.
“Nếu như tôi nhớ không lầm, lúc đầu trong hôn lễ của các người, là do chính miệng anh đã nói anh mãi mãi không thừa nhận cô ấy là mợ Mạc.

Cho nên, anh cũng đã nhiều lần yêu cầu người ở bên cạnh không được phép gọi cô ấy như thế.

Sao vậy, bây giờ thay đổi rồi à?”

“Đây là chuyện giữa chúng tôi, cũng coi như là chút tình thú giữa vợ chồng chúng tôi, Triều tổng là người độc thân, không thể hiểu nổi cũng chắc là một chuyện bình thường thôi.”
Biểu cảm trên mặt của Triều Thế Minh càng ngày càng khó coi, nhiệt độ trong mắt cũng từ từ hạ xuống.
“Bộp!”
Chiếc khăn vuông bị anh ta ném lên trên mặt bàn.
Mạc Tư Quân chỉ lạnh lùng liếc qua, chậm rãi chờ đợi câu nói tiếp theo của Triều Thế Minh.
“Vậy thì họ Triều tôi ngược lại cũng rất tò mò, nghe thấy lời nói lúc nãy của Mạc tổng, hình như là trong lòng của anh có tình cảm với cô Đường? Nếu đã như vậy, thế thì tối nay cô ấy gặp phải chuyện như thế, anh định đưa cô ấy đi mà đồng thời không làm gì?”
Mạc Tư Quân nghe nói vậy thì hừ lạnh một tiếng, khóe miệng nở một độ cong trào phúng: “Không nhìn ra nha, lòng dạ của Triều tổng lớn quá đó chứ, có lẽ là một quyền tôi vừa mới đánh anh còn chưa đủ hung ác, không lưu lại ấn tượng gì trong lòng anh.

Một người đàn ông bị đánh vào mặt, trong mắt của tôi, không có chuyện gì mất mặt hơn so với điều đó.”
Lông mày của Triều Thế Minh vẩy lên một cái, sắc mặt xuất hiện cảm xúc khó xử nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, nhưng mà nhanh chóng biến mất không còn nữa.
Thật ra thì Mạc Tư Quân nói không sai, mình cũng xem như là một nhân vật có tên tuổi trong giới kinh doanh hiện nay, nhưng mà ngày hôm nay lại bị anh đánh cho một đấm, nếu như chuyện này bị truyền ra bên ngoài, thế thì mặt mũi của anh ta cũng sẽ bị quét mất.
Nói tóm lại, không phải là một chuyện khiến cho người ta vui vẻ.
“Còn nữa..."
Mạc Tư Quân đột nhiên mở miệng bổ sung, hai người đàn ông lạnh lùng nhìn nhau.
“Ngoại trừ một quyền lúc nãy, cũng không phải là tôi sẽ không làm gì.

Mấy ngày tiếp theo, anh sẽ nhận được văn kiện của luật sư tôi gửi tới, nói trước với anh một tiếng, mời anh chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Giọng điệu của Mạc Tư Quân nghe rất bình thản, nhưng mà lượng tin tức trong đó cũng rất lớn, sắc mặt của Triều Thế Minh liền thay đổi.
“Anh có ý gì chứ, muốn khởi tố tôi à, lấy tội danh gì?”
Mạc Tư Quân từ chối cho ý kiến, anh cười cười: “Triều tổng không cần phải khẩn trương như thế đâu, chỉ là tội danh cố tình mưu hại người khác mà thôi, sản nghiệp to lớn của nhà Triều tổng có quyền có thế, chắc hẳn sẽ không kiêng kị cái này đâu.”
Triều Thế Minh một mặt bình tĩnh: “Cố ý mưu hại người khác, bắt đầu từ đâu vậy?”

Mạc Tư Quân cúi đầu nhìn Đường Hoài An, nói: “Cô ấy bị trúng thuốc mê, chẳng lẽ không phải là do Triều tổng cố ý?”
Triều Thế Minh nghe vậy thì nhẹ giọng cười một tiếng, phản bác lại: “Cô Đường bị trúng thuốc mê cũng không phải là do tôi bỏ, lúc tôi đón cô ấy thì cô ấy đã là như thế này?”
Mạc Tư Quân như có điều suy nghĩ mà nhìn Triều Thế Minh, anh nói: “À, là vậy hả? Nếu đã như vậy, thế thì Triều tổng có thể nói cho tôi biết kẻ đầu tiêu chuyện này là ai không?”
Triều Thế Minh di chuyển tầm mắt, dây cung ở trong lòng càng kéo căng hơn một chút: “Tôi không biết.”
Tiếp theo lại cười chế giễu: “Hóa ra là Mạc tổng ngay cả vợ của mình mà cũng không thể chăm sóc tốt à?”
Mạc Tư Quân căn bản không trả lời câu hỏi của Triều Thế Minh, mà là tiếp tục chú ý đến trọng điểm trong suy nghĩ của mình.
Ánh mắt của anh rất sắc bén, nhìn thẳng vào Triều Thế Minh: “Đối với người cầm đầu, rốt cuộc là Triều tổng không biết, hay là không muốn nói ra?”
Người đối diện cũng không hề có biểu cảm bối rối, anh ta im lặng vài giây rồi mới đáp: “Không biết.”
“Vậy thì tôi cũng rất tò mò, làm sao mà Triều tổng lại biết cô ấy gặp phải nguy hiểm, đồng thời còn có thể trùng hợp đón cô ấy như vậy chứ?”
Kể từ khoảnh khắc Mạc Tư Quân xông vào trong phòng, trong lòng của anh ta đã có một ngọn lửa giận, bây giờ nhìn thấy tư thế bày mưu nghĩ kế của Mạc Tư Quân, trong lòng lại càng bất mãn hơn nữa, thế là nói: “Mạc tổng không cần phải quanh co lòng vòng như vậy đâu, thay đổi biện pháp gài bẫy tôi, muốn hỏi cái gì thì cứ trực tiếp hỏi là được.”
Mạc Tư Quân cười nhạt một tiếng: “Chuyện mà tôi muốn hỏi, tôi đã hỏi rồi, nếu như Triều tổng đã không cho tôi đáp án, vậy thì dừng lại ở đây đi, nhớ kiểm tra và nhận văn kiện của luật sư đó.”
Sau khi nói xong câu đó, Mạc Tư Quân liền đi khỏi.
Triều Thế Minh đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng của người đàn ông, trong mắt lóe ra một luồng ánh sáng hung ác nham hiểm.
Sau khi đi khỏi tầm mắt của Triều Thế Minh, bước chân của Mạc Tư Quân trở nên nhanh hơn rất nhiều, chỉ vừa mới nhìn thoáng qua Đường Hoài An, anh liền biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Anh lái xe cực kỳ nhanh, đèn đường vừa mới lên, cảnh phố ban đêm không ngừng lùi về phía sau, Đường Hoài An được đặt trên vị trí ở bên cạnh tài xế, bởi vì cả người khô nóng, cô không yên phận mà cứ lắc lư trên ghế ngồi.
Bởi vì là thời gian cao điểm, buổi tối ở trên đường có rất nhiều xe, Mạc Tư Quân chuyên tâm lái xe, anh hơi nâng mắt lên một chút, liếc nhìn động tác của Đường Hoài An ở bên cạnh từ trong kính.

Lúc nãy, mình cũng chỉ khoác hờ áo khoác lên trên người cô, bây giờ xương quai xanh của cô bởi vì động tác dãy dụa mà hơi lộ ra, Mạc Tư Quân hít một hơi thật sâu, trong đôi mắt âm trầm như bóng đêm ẩn chứa lửa giận ngút trời.
Mạc Tư Quân ôm Đường Hoài An từ chỗ ngồi đi vào trong biệt thự, có người giúp việc nghe thấy âm thanh thì bước ra chào đón, vừa nhìn thấy là Mạc Tư Quân thì vội vàng cung kính cúi đầu xuống.
Lúc nhìn thấy Đường Hoài An với quần áo không chỉnh tề ở trong ngực Mạc Tư Quân, trên mặt của người giúp việc nữ rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc.


Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn thoáng qua, giúp việc nữ im lặng không tiếng động vội vàng lùi xuống.
Anh trực tiếp ôm Đường Hoài An lên trên lầu, nhưng mà lại không đặt cô lên trên giường mà là dứt khoát đưa cô vào trong phòng tắm.
Ba phút sau, bồn tắm trắng tinh bằng sứ có hình bầu dục được đổ đầy nước, Mạc Tư Quân âm trầm cởi áo khoác của Đường Hoài An ra, bên trong chỉ mặc một cái áo sơ mi có hơi mỏng, ở phía dưới là chiếc váy ngắn ôm người.
Nhiệt độ nước không cao, Mạc Tư Quân ôm Đường Hoài An bỏ vào trong, dường như là Đường Hoài An cảm nhận được môi trường thay đổi, bất an vùng vẫy một hồi, nhưng mà thân thể lập tức mềm nhũn.
Nhiệt độ từ từ giảm xuống, nhiệt độ trên người mặc dù vẫn nóng đến dọa người, nhưng mà giác quan và ý thức của Đường Hoài An cũng đã từ từ tỉnh táo lại, đôi mắt của cô khẽ mở ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là gương mặt của Mạc Tư Quân.
Đường Hoài An giật mình, vô thức nhìn lên trên người mình, trong nháy mắt nhìn thấy mình đang nằm trong bồn tắm đầy nước, trong đầu của cô nhớ đến cái đêm ở khách sạn, cái cảnh tượng thiếu chút nữa là Mạc Tư Quân đã bóp chết mình trong phòng tắm.
Thân thể của Đường Hoài An vô thức làm ra phản ứng, nước trong bồn tắm chỉ cao đến bắp chân, nhưng mà trong nháy mắt bị động tác của cô làm cho văng tung tóe, văng lên trên mặt cùng với cả người của Mạc Tư Quân, sắc mặt của anh càng khó coi hơn nữa.
Đường Hoài An muốn đứng dậy từ trong bồn tắm, nhưng mà cả người bủn rủn, cô căn bản không có sức lực.
Mạc Tư Quân bị động tác vung nước của cô chọc giận hoàn toàn, trực tiếp ngồi xổm người xuống, muốn nhấc cô ra khỏi bồn tắm.
Nhưng mà Đường Hoài An lại hiểu sai ý, cô tưởng là Mạc Tư Quân đối xử với cô giống như lần trước, thế là động tác vùng vẫy của tay và chân lại càng dữ dội hơn nữa.
Lửa giận của Mạc Tư Quân bùng cháy lên đến đỉnh điểm, thế là anh tăng thêm lực độ trên tay, cộng với gương mặt âm trầm của anh, Đường Hoài An cảm thấy suy nghĩ trong lòng mình đã được chứng thực.

Cô lại càng sợ hãi hơn nữa, vừa giãy dụa vừa kêu to: “Không được chạm vào tôi, không được chạm vào tôi!”
Mạc Tư Quân đang cúi người cảm nhận được sự phản kháng mãnh liệt từ cô, thế là trực tiếp cứng rắn kéo Đường Hoài An ra khỏi bồn tắm, cánh tay của cô bị Mạc Tư Quân nắm chặt.
Một giây sau, âm thanh chất vấn của người đàn ông vang lên ở bên tai: “Cô không cho tôi đụng vào, vậy cô muốn ai đụng vào? Triều Thế Minh hả?”.