Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần

Chương 152: Vậy Thì Sinh Cho Tôi Một Đứa






Đường Hoài An dừng chân lại, không thể bước tiếp về phía trước một bước nào nữa, trong nháy mắt, máu toàn thân bắt đầu đông cứng.
Lúc Mạc Tư Quân nói ra câu lúc nãy vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta nghe không thấy bất cứ một tia cảm xúc nào, trong lòng của Đường Hoài An đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bực bội.

Lúc cô muốn giải thích thì anh không nghe, bây giờ lại đến hỏi cô, như này là có chuyện gì vậy chứ?
Cô chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Sao vậy, chẳng lẽ là Mạc tổng đã thật sự đi điều tra, kết luận đưa ra là đứa bé đó là của anh?”
Mạc Tư Quân lạnh lùng nhìn Đường Hoài An, không nói gì.
Thật ra thì lúc mới bắt đầu anh cũng không tin Đường Hoài An nói đứa bé này không phải là của anh, anh biết người phụ nữ trước mắt tuyệt đối không có lá gan làm ra loại chuyện phản bội anh.

Nhưng mà anh lại không dám đánh cược.
Hai người bọn họ chán ghét lẫn nhau, nhất thời xúc động làm ra loại chuyện tổn thương đối phương là chuyện vô cùng có khả năng.
Cho nên, sau một trận cãi vã kịch liệt lần đó, anh tự mình phái người giám sát chặt chẽ hành động của Đường Hoài An trong đoạn thời gian đó, anh còn cẩn thận nhớ lại tình huống tiếp xúc lúc đó của hai người.

Cuối cùng, nhớ đến một lần ở khách sạn...!đúng vậy, đêm hôm đó anh không sử dụng biện pháp an toàn.
Trước đó, anh hiểu lầm đứa con trong bụng Đường Hoài An là của Triều Thế Minh, cô không phản bác, cộng thêm lúc đó anh đang nổi nóng, thế là cho rằng cô ngầm thừa nhận.

Cho nên, thậm chí là anh...!một mình đi gặp Triều Thế Minh, chính miệng hỏi anh ta.
Là một người đàn ông, không phải là Mạc Tư Quân không thể nhìn ra tâm tư của Triều Thế Minh đối với Đường Hoài An, nhưng mà anh hùng trong thương trường đều có một điểm giống nhau, đó chính là cho dù ở bất cứ phương diện nào thì cũng thẳng thắn làm việc, mấy thủ đoạn nhỏ và mấy cái chiêu không muốn để người khác biết, bọn họ khinh thường sử dụng nó.
Cho nên, vào một lần gặp mặt ấy, Triều Thế Minh không hề che giấu mà trực tiếp nói thật, nhưng mà cùng lúc đó cũng bày tỏ thái độ của mình, giữa sự đối chọi gay gắt của hai người đàn ông tràn ngập mùi thuốc súng.
Các chứng cứ đều cho thấy Đường Hoài An không dây dưa với người đàn ông khác ở bên ngoài, lúc này, anh mới kịp phản ứng lại, lời nói dối đó thật ra chẳng qua là nói nhảm.
Một người thì đứng trên bậc thang, một người thì đứng ở phòng khách, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên nói chuyện có vẻ hơi tốn sức, Mạc Tư Quân dứt khoát trực tiếp bước nhanh đi lên trên lầu.
Đường Hoài An nhìn thấy anh đi gần lại mình, cô vô thức muốn chạy trốn, nhưng mà bước chân vừa mới xoay chuyển thì cánh tay đã bị một sức lực lớn túm trở về.
Lưng cùng với sau đầu của cô nặng nề chống ở trên tường, đụng vào đau đớn, giọng nói giận dữ của Mạc Tư Quân vang lên bên tai: “Tôi hỏi cô, đứa bé đó rõ ràng là của tôi, tại sao lại không nói cho tôi biết.”
Đường Hoài An ngẩng đầu lên nhìn đôi mắt đỏ ngầu của người đàn ông đối diện, cười lạnh nói: “Chẳng lẽ là anh đã quên rồi hả, tôi đã từng hỏi anh, tôi hỏi anh nếu tôi mang thai thì làm sao? Mạc tổng, chắc là anh vẫn còn nhớ kỹ câu trả lời lúc đó?”
Trong giọng nói tràn đầy ý khiêu khích, nhưng mà trong lòng của Đường Hoài An lại là một loại cảm giác khoái cảm, bởi vì cô có thể nhìn ra một cảm xúc đau nhức từ trong đôi mắt của Mạc Tư Quân.
Cô mơ đi, cả đời này cô cũng đừng có nghĩ là sẽ mang thai con của tôi.
Đây là câu trả lời lúc đó của anh, hai tay đang đặt ở trên tay của Đường Hoài An dần dần nắm chặt lại, cô cảm thấy xương cốt của mình như muốn bị bóp nát.

“Tại sao lúc đó cô không trực tiếp nói với tôi là cô đã mang thai?”
Tóc mái của Đường Hoài An tùy ý rũ ở trên trán, cô biết hình tượng hiện tại của mình chắc chắn rất chật vật, nhưng mà cô đã hoàn toàn không quan tâm, có dáng vẻ chật vật nào của mình mà người đàn ông trước mắt chưa từng nhìn thấy cơ chứ? Không còn gì phải để ý nữa.
Cô trào phúng cười một tiếng: “Thật ra thì tôi cảm thấy Mạc tổng rất không cần thiết phải thể hiện ra bộ dạng như là rất đau lòng như thế này, tôi cũng không thích nhìn đâu.

Tôi biết anh đang gấp, tôi không nói cho anh biết rằng tôi đã mang thai, như thế này là anh có thể mãi mãi canh chừng tôi ở nhà mà không cho phép đi đâu, chỉ yên tâm dưỡng thai, như thế này thì anh mới có thể bảo vệ được đứa bé này, mới có thể để cho ông nội giao nhiều cổ phần Mạc thị cho anh.

Tôi đoán không sai, đúng không?”
Mạc Tư Quân mím chặt môi, đang muốn nói chuyện, lại bị Đường Hoài An đánh gãy.
Bởi vì chủ đề nói đến đứa bé, trong nháy mắt trong lòng của cô liền trở nên nhức nhói, từng câu từng chữ mà cô nói ra cũng vô cùng sắc bén, giống như là một con dao nhọn tẩm rượu độc, không thấy máu thì không bỏ qua.
“Nhưng thành thật mà nói thì vận khí của anh thực sự xui xẻo anh luôn muốn khống chế tập đoàn Mạc thị, nhưng mà vận mệnh lại không cho anh toại nguyện, thật sự đáng thương..."
“Ngậm miệng lại!”
Cái cổ mảnh mai của Đường Hoài An đột nhiên lại bị bóp lấy, xương cổ truyền đến từng đợt đau nhức, mỗi một hơi thở đều bị sức mạnh của người đàn ông ngăn chặn, cô cảm thấy mình sắp bị ngạt thở rồi.
“Sao vậy...!tôi nói sai hả? Có lẽ trong mạng của anh đã chú định không có con rồi...!khụ khụ, Mạc Tư Quân, đây chính là báo ứng của anh..."
Đường Hoài An dùng hết khí lực toàn thân nói những lời mà mình muốn nói, người đàn ông trước mắt đã hoàn toàn bị chọc giận, nhưng mà nếu như anh cũng có thể cảm nhận được cơn đau, vậy thì coi như mục đích của mình đã hoàn thành rồi.
Khóe miệng Đường Hoài An tràn đầy nụ cười lạnh lẽo, sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Cô nguyền rủa tôi? Nguyền rủa trong đời của tôi không có con có đúng không, vậy thì cô lập tức mang thai một đứa cho tôi.”
Giọng nói của ác ma làm màng nhĩ của Đường Hoài An như muốn nổ tung, cảm giác ghìm chặt ở trên cổ trong nháy mắt được thả lỏng, cô kịch liệt ho khan, thân thể vô thức muốn ngã xuống đất.
Mạc Tư Quân duỗi tay ra nắm lấy eo của Đường Hoài An, khiêng cả người cô ở trên vai rồi đi về phía phòng ngủ, cô vừa kêu khóc, nhưng mà toàn thân trên dưới hoàn toàn không có sức lực.

Hai nắm tay yếu ớt đánh vào lưng của Mạc Tư Quân.
Cô bị ném lên trên chiếc giường mềm mại, Mạc Tư Quân lấn người đè lên, Đường Hoài An dùng cả tay chân mà đánh anh.
Hai cổ tay trắng nõn mảnh mai bị một bàn tay to lớn cầm chặt, một cái tay khác của Mạc Tư Quân thì kéo mạnh một phát, cúc áo của Đường Hoài An hoàn toàn xúc ra.
Mạc Tư Quân không hề dừng lại một giây nào, anh lại tiếp tục hành động của mình.
Đầu óc vô cùng hỗn loạn, cùng với suy nghĩ trong nháy mắt bị một cơn đau sắc bén xé rách, Đường Hoài An cắn chặt môi, Mạc Tư Quân của tối nay không giống như Mạc Tư Quân, không giống với mỗi một lần của trước kia.
Sự bối rối khó mà kiềm chế được lập tức chiếm cứ trái tim Đường Hoài An, giống như là một người bị cánh tay vận mệnh bỗng nhiên vứt bỏ trong bóng đêm hoang dã, vô cùng sợ hãi, nhưng mà liếc mắt nhìn, quanh bốn phía đều là màn đêm, cô căn bản không nhìn thấy lối ra.
Nhiệt độ thân thể, trọng lượng, hô hấp, còn có cả nước mắt...
Bây giờ, Mạc Tư Quân đang ở trong cơ thể cô, nhưng mà cô lại cảm thấy trống rỗng, thời gian dần dần trôi qua, dường như là thân thể của cô đã không còn cảm nhận được cơn đau nào nữa.
Thật lâu sau, cuối cùng tất cả đã kết thúc.
Đường Hoài An chậm rãi hé môi, bên cạnh đôi môi là lỗ tai lạnh buốt của người đàn ông: “Nếu vào ngày hôm đó không có trận xả súng chờ anh ở trên núi Vân Mục, mà tôi không nghe thấy tiếng súng liền lập tức chạy về phía anh, có lẽ...!tôi sẽ không mất đi đứa nhỏ đó, nói cách khác, Mạc Tư Quân...!đối với đứa bé đó, tôi và anh đều là tội nhân.

Cứ như vậy đi, chúng ta không ai nợ ai.”
Đường Hoài An suy yếu nói xong lời này, giống như là một thể xác đã bị rút mất linh hồn.
Mạc Tư Quân lại có thể lập tức bắt lấy trọng điểm trong lời nói của cô, trái tim thắt chặt lại..