Đường Hoài An yên lặng nhìn Mạc Tư Quân, lúc này, cô rõ ràng cảm giác được máu huyết toàn thân mình như đông lại, ngay cả hô hấp cũng đã ngừng.
Giống như đang cẩn thận suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau cô mới lên tiếng: “Không cần nói xin lỗi tôi, tôi không chấp nhận.”
“Anh kêu bác sĩ tới, tôi sẽ tự hỏi.” Đường Hoài An không từ bỏ.
Mạc Tư Quân nhìn thấy cánh tay của Đường Hoài An lộ ra ngoài chăn bông, anh nghiêng người tới muốn đắp lại cho cô: “Hoài An...”
“Bốp!”
Là âm thanh đánh vào mu bàn tay anh.
“Anh đi đi! Kêu bác sĩ tới, tôi muốn gặp bác sĩ, tôi có chuyện muốn hỏi bác sĩ!” Đường Hoài An giống như bị điên vén chăn bông ra, đánh vào cánh tay đang đưa tới của Mạc Tư Quân.
Bởi vì dùng quá sức mà bàn tay trắng nõn của cô nhanh chóng đỏ ửng lên, nhưng bây giờ cả hai đều không có thời gian quan tâm đến chuyện đó.
Hai tay Đường Hoài An bị Mạc Tư Quân kiềm chặt, cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, nước mắt chảy dài trên mặt, giọng nói đã khàn khàn: “Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh! Tôi muốn gặp bác sĩ! Tôi muốn gặp con của tôi...”
Nghe đến chữ con của tôi, trái tim Mạc Tư Quân đột nhiên đau nhói, đó là mấy từ Đường Hoài An lẩm bẩm trước khi hôn mê, là đứa con trong bụng cô, là con của anh và cô.
Mạc Tư Quân dùng sức ôm lấy cơ thể mỏng manh của của cô vào lòng, trái tim cô đã lạnh lẽo, cô không còn sức lực để cảm nhận đây chính là vòng tay ấm áp mà trong mơ cô cũng muốn rúc vào.
Đã thay đổi, mọi thứ đã thay đổi, Đường Hoài An thầm nghĩ như vậy.
Cô không biết mình đã khóc trên vai Mạc Tư Quân bao lâu, chỉ biết bờ vai dày rộng của người đàn ông vẫn chưa từng nhúc nhích cho đến khi cô ngẩng đầu lên.
Đôi mắt Đường Hoài An đã sưng tấy, nước mắt trên gò má tái nhợt cũng đã khô từ lâu, giọng nói của Đường Hoài An khàn khàn nhưng bình tĩnh.
“Có phải đứa bé trong bụng tôi đã mất rồi không?”
Mặc dù cô đã đoán được, nhưng Đường Hoài An vẫn muốn hỏi câu hỏi tàn nhẫn này, cô muốn dùng phương pháp này để cho bản thân nhớ lại tại sao đứa bé của cô lại không còn ở trong bụng cô nữa, còn bởi vì ai mà mất.
Giọng Mạc Tư Quân cũng bình tĩnh không kém: “Phải.”
“Đám người kia muốn tính sổ là anh sao?” Đường Hoài An nhìn vào mắt Mạc Tư Quân.
Đôi mắt người đàn ông không hề né tránh: “Đúng.”
“Mạc Tư Quân, tại sao hôm nay anh lại tới đó? Nếu tôi không gặp anh ở đó thì tôi cũng sẽ không gặp đám người đó.
Tôi sẽ không vì lo lắng cho anh mà chạy thục mạng, cũng sẽ không đi theo anh đến rừng cây, con của tôi cũng sẽ không...!”
Bởi vì gào thét quá lớn, hai mắt Đường Hoài An đã đỏ hoe, nói đến đây, cô cũng không nói tiếp được nữa.
Toàn bộ quá trình, Mạc Tư Quân chỉ yên lặng lắng nghe, không phản bác, lúc này trong lòng anh đang rất loạn, giống như bị một bàn tay níu anh lại, lên không được mà xuống cũng không xong.
“Cô muốn về nhà hay tiếp tục ở lại đây?” Giọng điệu của Mạc Tư Quân vẫn bình tĩnh như cũ, không nghe ra được một chút cảm xúc nào.
Trái tim Đường Hoài An đã hoàn toàn lạnh lẽo, anh chung quy vẫn cảm thấy mình ở đây quá phiền phức, muốn bảo mình trở về nhà, trở về căn biệt thự nhà họ Mạc không có một chút tình người kia.
Đúng, đây mới chính là Mạc Tư Quân, người sẽ mãi mãi không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cô.
Hốc mắt cô ươn ướt, nước mắt nóng hổi chảy dài trên má, cuối cùng khóe miệng nhếch lên một nụ cười chua xót: “Được, về nhà.”
Dù sao thì bắt đầu từ hôm nay, giữa họ đã không còn sự tin tưởng nữa, mọi thứ đã không còn quan trọng nữa rồi.
Bây giờ đã là ba giờ sáng, buổi tối vào đầu thu rất nhiều gió.
Một làn gió đêm mát mẻ tràn vào cửa kính ô tô đang hạ xuống.
Đường Hoài An ngồi trên chiếc lái phụ lại không cảm nhận được một chút mát mẻ.
Cô cuộn tròn mình trên ghế rồi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, giống như một đứa trẻ bị thương.
Mạc Tư Quân nhân lúc đèn đỏ quay đầu nhìn Đường Hoài An, lúc này mới nhận ra cô đã gầy đi rất nhiều.
Thấy bộ dạng Đường Hoài An như vậy, trong đầu Mạc Tư Quân chợt lóe lên một hình ảnh quen thuộc, chiếc váy đen thoáng qua trước mắt anh, anh nhớ tới một đêm rất lâu về trước, cũng cảnh tượng giống nhau, Đường Hoài An đã nhảy khỏi xe.
Nghĩ đến hình ảnh này, trái tim anh đột nhiên thắt lại.
Giống như ma xui quỷ khiến, Mạc Tư Quân nhanh chóng đạp phanh, cơ thể hai người lao thẳng vào phía trước, theo quán tính đập mạnh vào lưng ghế mềm mại phía sau.
Đường Hoài An cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhận ra đây không phải là lúc để dừng lại, vì vậy cô quay đầu nhìn Mạc Tư Quân, trong mắt vẫn trống rỗng và tuyệt vọng như cũ, trên mặt không có chút cảm xúc nào.
Trái tim Đường Hoài An khẽ run lên, cô chợt hiểu ra Mạc Tư Quân đang nghĩ gì, cô cười lạnh hỏi: “Sao thế, anh sợ tôi lại nhảy khỏi xe như lần trước hả?”
Mạc Tư Quân không nói, anh biết bây giờ không nên làm những chuyện kích thích cô, vì vậy anh kìm chế bản thân, khởi động xe lần nữa.
Đường Hoài An tóc tai rối bời, khuôn mặt tái nhợt ẩn hiện trong ánh sáng, nửa sáng nửa tối, trông rất kỳ quái.
Lúc hai người trở về nhà đã là rạng sáng, Đường Hoài An lên lầu vào phòng ngủ của mình, cô xem như không có việc gì cởi áo khoác mình ra, vẫn không nói một lời.
Khoảng thời gian tiếp theo, Đường Hoài An như lột xác trở nên lầm lì, Mạc Tư Quân cho phép cô nghỉ làm ở Mạc thị, nhưng dường như cô không chút cảm kích.
Cô chỉ ở nhà một thời gian để điều dưỡng cơ thể tốt lên, sau đó vẫn đến công ty như bình thường.
Khi cô ở công ty, cô vẫn giống như bình thường, mọi công việc vẫn được tiến hành một cách có trật tự, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng trên đời này, không có gì gói được lửa.
Tại nghĩa trang trên núi Vân Mục ngày hôm đó, Lâm Nhất mang theo một nhóm vệ sĩ tìm được Mạc Tư Quân và Đường Hoài An, lúc đó Đường Hoài An đã bất tỉnh và không biết chuyện gì đã xảy ra.
Lâm Nhất là người ở bên cạnh Mạc Tư Quân lâu nhất, cho nên không cần anh căn dặn cũng biết ém xuống chuyện Đường Hoài An sảy thai.
Cái khó là đám vệ sĩ có mặt lúc đó, nhiệm vụ thường ngày của những người này là bất cứ lúc nào cũng phải đảm bảo sự an toàn cho Mạc Tư Quân, nhưng thật ra bọn họ cũng không hay giao lưu với Mạc Tư Quân, cho nên Mạc Tư Quân không tin tưởng bọn họ.
Vì vậy khi ở trên núi, anh đã ra lệnh ngay tại chỗ, chuyện Đường Hoài An sảy thai tuyệt đối không được phép lọt ra ngoài.
Nhưng miệng của con người là thứ dễ tiết lộ bí mật nhất trên đời.
Gần nửa tháng trôi qua kể từ khi vụ việc xảy ra, cuối cùng chuyện Đường Hoài An sảy thai cũng bị phanh phui.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị, Mạc Tư Quân ngồi trên chiếc ghế màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, trên tay đang cầm một tờ báo, trên trang đầu có dòng tít chói mắt: Vợ của tổng giám đốc tập đoàn Mạc thị bị sảy thai, sự thật đằng sau là gì?.