Sáng sớm hôm sau
Tuyết Sang tỉnh dậy trong cơn mơ màng, nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác cơ thể đang bị siết chặt nhưng lại vô cùng ấm áp, cảm giác ấm áp này xuất hiện từ đâu cơ chứ? Cô cố gắng để tập trung xem mình đang ở đâu.
- " Chết tiệt "- Tuyết Sang hoảng hốt bật dậy.
- " Sao mình có thể ngủ quên ở đây được chứ?"
Cô nhìn sang người đang ông đang ngủ ngon lành bên kia, một tay anh còn đang đặt ở eo của cô.
Cô hoảng hốt đạp Chí Tôn một phát bay xuống giường.
- " Cô có bệnh à?"
Chí Tôn giật mình tỉnh giấc sau khi ăn cú đạp trời gián của Tuyết Sang
- " Tôi...anh.. chúng ta.. Sao lại...?"
Bây giờ từ ngữ của cô không thể sắp xếp lại đúng trật tự của nó. Cô không thể tin được mình đã ngủ cùng với một người đàn ông.
- " Chỉ là ôm nhau cho ấm, cô cứ làm quá lên"
- " Ấm cái đầu anh đấy. Đồ thần kinh"
Nói xong Tuyết Sang vội vã xách hết đồ đạc ở đây rời khỏi căn nhà khốn kiếp này. Tại sao cô có thể ngủ ngon lành như vậy chứ? Cô đã không thể ngủ ngon giấc gần 8 năm nay rồi. Kể từ sau khi ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời đó của cô xảy ra, hằng đêm Tuyết Sang luôn mơ thấy có một đám người tới, trên tay cầm một cục gạch thay nhau đập vào đầu cô, nó như một nỗi ám ảnh khiến cô trằn trọc không thể ngủ. Nhưng không biết sao đêm qua lại có thể ngủ ngon tới nỗi quên cả giờ giấc như vậy được. Thật là đáng ghét
Lúc này Chí Tôn đang đứng nhìn chăm chăm vào cái khăn tay có thêu chữ Sang do Tuyết Sang để quên ở trên bàn anh.
Chí Tôn ngó qua ngó lại sau đó đưa chiếc khăn lên xoa xoa, hít hít. Biến thái hết đường nói
- " Tại sao mình lại hành động như thế này chứ? Bổn đại công tử có cô gái nào mà không thể có được? Tại sao phải hành xử như tên biến thái thế này?"
Nói thế nhưng anh vẫn xếp chiếc khăn tay gọn gàng vào trong túi rồi đi ra ngoài.
- ---
Tại biệt thự Phúc Thành
- " Để anh nấu đồ ăn sáng cho em nhé?"- Hàn Mạc giọng điệu dịu dàng nói với Hạnh Nhi
- " Em muốn ăn trứng chiên"
- " Được. Anh sẽ làm cho em ngay"
Hàn Mạc lẫn Hạnh Nhi đều cảm thấy đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời của hai người, được có thể bên cạnh người mình thương trải qua một ngày chủ nhật yên bình còn gì hơn.
Sau khi trải qua buổi sáng ngọt ngào cùng với Hạnh Nhi. Hàn Mạc quyết định dắt cô đi dạo phố mua sắm. Bây giờ cả hai người đều ăn mặc giản dị và bình dân, trông không giống tiểu thư khuê cát và đại công tử chút nào. Ngoại trừ việc ngoại hình của hai người quá nổi bật khiến đám đông ai cũng phải ngưỡng mộ.
Chưa tham quan được bao nhiêu. Anh và cô đã bị làm phiền.
- " Anh gì ơi cho tôi hỏi?"- Một cô gái hỏi Hàn Mạc
Cô gái này đeo khẩu trang, kính râm kín cả mặt, không thể nhìn được gì ngoài trừ mái tóc vàng óng ả.
- " Gì?"- Anh lạnh lùng đáp
Hạnh Nhi thấy anh nói chuyện với người khác như thế liền không vui huých mạnh vào tay anh.
- " Cô muốn hỏi gì, tôi sẽ trả lời giúp, anh ấy rất khó giao tiếp "
- " Tôi có hỏi cô sao? Quản nhiều chuyện thế để làm gì?"- cô gái cáu gắt trả lời
Hạnh Nhi tức giận muốn mắng lại cô gái nhỏ này liền bị Hàn Mạc ngăn cản
- " Cô vừa quát ai đó?"- Hàn Mạc hỏi cô gái
- " Đúng là anh rồi"- cô gái bất ngờ tháo khẩu trang và kính xuống nhảy bổ vào lòng Hàn Mạc. Hàn Mạc nhanh chóng né ra ngay lập tức. Anh không muốn bị bất cứ ai chạm vào ngoại trừ Hạnh Nhi
- " Sở Trúc?"
- " Đúng vậy"
- " Ừ. Tạm biệt "- Hàn Mạc lạnh lùng nói
- " Đi thôi bà xã"- Anh nhìn Hạnh Nhi dáng vẻ ôn nhu, như muốn nói cho cô gái kia biết rằng anh đã có chủ rồi, không thể tùy tiện
- " Em đã lâu rồi mới về, anh không thể trò chuyện một chút sao?"
- " Nếu cô thích tôi sẽ cho người trò chuyện cùng cô. Còn bây giờ tôi phải dắt bà xã mình đi mua sắm."
Ánh mắt không tốt của Sở Trúc liền chuyển hướng sang Hạnh Nhi. Hạnh Nhi nhìn kĩ cô gái này cũng rất nhỏ nhắn, khuôn mặt rất trẻ con, xinh đẹp, có thể coi là búp bê sống, mắt của cô gái đó màu xanh da trời trong như cả bầu trời thu nhỏ. Nhưng nếu cô ta không liếc Hạnh Nhi thì ánh mắt đó sẽ đẹp hơn.
- " Em muốn mời chị dâu và anh cùng đi uống cà phê "- Sở Trúc không thèm nhìn vào mặt của Hạnh Nhi mà chỉ chăm chú vào Hàn Mạc.
- " Vợ tôi không uống cà phê"
- " Trà sữa, sinh tố"
- " Cô ấy tới ngày, không thể uống đồ lạnh à nha" - Hàn Mạc từ chối một cách khéo léo.
Qua ánh mắt thâm tình mà Sở Trúc dành cho Hàn Mạc cũng đủ khiến Hạnh Nhi biết rằng, cô gái đó cò tình cảm với lão công nhà cô.
- " Có thể nể mặt Sở Thị một chút được không?"- Cô gái này vẫn dịu dàng ôn nhu nói chuyện với Hàn Mạc nhưng lời lẽ đây là đang ép buộc anh
Tập đoàn Sở Thị hiện bây giờ đang nổi như diều gặp gió ở thị trường Pháp, chuyên sản xuất rượu. Vì phong cách mới lạ, mùi hương mạnh mẽ nên hầm rượu của Sở thị rất nổi tiếng.
- " Tại sao tôi phải nể mặt Sở thụ của cô. Cô không nể mặt vợ tôi thì thôi, còn bắt chúng tôi nể mặt"- Hàn Mạc đĩnh đạc trả lời.
Hàn Mạc với Sở Trúc thật ra có quen nhau từ nhỏ. Bởi vì hai gia đình rất thân nên anh cũng từ đó quen biết Sở Trúc. Cô gái ngày bé đã bám riết theo anh nhưng anh luôn luôn dành thời gian theo dõi cô sau khoảng thời gian trọng sinh nên căn bản chẳng đặt Sở Trúc vào tầm mắt.
Thật ra kiếp trước anh và Sở Trúc không hề biết nhau, nhưng lần trọng sinh này có lẽ đã thay đổi nhiều thứ, giống như vụ tai nạn của Tuyết Sang, việc đó hoàn toàn không nằm trong những sự việc đã xảy ra ở kiếp trước.
- " Chúng ta nên đi theo cô ấy đi, nếu cô ấy giận sẽ ảnh hưởng đến việc tình hữu nghị hai nhà"- Hạnh Nhi kề vào tai Hàn Mạc nói nhỏ
Hàn Mạc miễn cưỡng gật đầu đi cùng với Sở Trúc vào tiệm cà phê nhỏ nằm giữa lồng phố mua sắm này.
- " Em quên chưa tự giới thiệu bản thân. Em tên Sở Trúc năm nay 21 tuổi"
- " À đừng xưng em với tôi, thật ra tôi mới có 17 tuổi thôi, tôi tên Hạnh Nhi"
- " Được thôi, nếu cô đã nói như vậy."
Sau khi ngắm nhìn xung quanh một hồi cô ta lại nói tiếp.
- " Quả thật nơi này không thay đổi chút nào nhỉ, Mạc?"
- " Tôi cho phép cô gọi tên tôi từ lúc nào nhỉ "- Hàn Mạc cố tình hỏi để làm bẽ mặt cô ta
Nhưng ả ta mặt dày đáp
- " Từ bây giờ em sẽ gọi anh là Mạc"
Hạnh Nhi lắc đầu với Hàn Mạc ý muốn nói là đừng quan tâm
- " Tôi nhớ hồi trước tôi với anh ấy thường dạo ở khu phố này, trông tụi tôi không khác gì đi hện hò cả, còn ăn lẩu còn karaoke"
- " Lúc đó còn có cả ba mẹ nữa không phải chỉ riêng chúng ta"
- " Đúng vậy, từ nhỏ chúng ta đã rất thân rồi không phải sao? Ba mẹ còn muốn chúng ta kết hôn cơ."
- " Đủ rồi"- Hạnh Nhi từ nãy đến giờ im lặng, bỗng nhiên cáu gắt nói
- " Tôi không cần biết quá khứ hai người như thế nào. Hiện tại và sau này anh ấy là của tôi. Trước mặt bạn gái mà còn dám nhắc tới hôn ước của mình và bạn trai của người ta, tôi cảm thấy cô hơi bị thiếu thốn rồi đó"
Nói xong Hạnh Nhi kéo giật mạnh cổ áo Hàn Mạc xuống, liền chủ động xâm chiếm môi anh. Cả quán ca phê bây giờ, hàng trăm ánh mắt đang đổ vào hai người.
Sở Trúc tức giận bỏ đi về, cô ta như sắp khóc đến nơi. Trước khi đi còn quát
- " Tôi xem cô giữ anh ta được bao lâu"
Sau khi Sở Trúc rời khỏi quán, Hạnh Nhi mới từ từ buông Hàn Mạc ra. Nét mặt cô giờ đây vì ngại ngùng mà đỏ ửng cả lên.
Hàn Mạc cảm thấy cực kì hạnh phúc khi cô ghen vì anh, cô quan tâm anh, giờ đây cô đã khẳng định tình yêu cô dành cho anh giữa đám đông thật rồi. Tình yêu cô dành cho anh là thật, cô ghen vì anh cũng là thật. Anh vui như muốn nhảy cẫng lên.
Anh nhìn thẳng vào cô la lớn
- " Anh yêu em "
Sau đó nắm tay cô rời khỏi quán với ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.
"Trẻ con"