Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Chương 16




Sáng sớm trong một căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường King Size hai thân thể một trai một gái ôm nhau thắm thiết như không thể tách rời. Cô lờ đờ tỉnh dậy, vớ tay lên tủ tìm điện thoại, nhưng tìm hoài không thấy, cảm giác như cái gì đó đang siết chặt ở hông, Hạnh Nhi mở to mắt ra nhìn cái khung cảnh hoàn toàn xa lạ này

- "Từ trước tới giờ nóc nhà mình cao thế à?"- Cô còn ngáy ngủ tự hỏi mình

Bỗng nhiên cô chợt lấy lại bình tĩnh, cô nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua. Hạnh Nhi quay sang nhìn Hàn Mạc bên cạnh, tự đánh giá ngoại hình của người đàn ông của mình

- " Chậc chậc, đúng là không thể chê, quả thật là soái ca."

Hạnh Nhi cứ nhìn anh say đắm như thế. Bỗng nhiên một cánh tay to lớn ôm eo cô kéo cô vào lòng.

- " Anh rất đẹp đúng không?"-Hàn Mạc không chút ngại ngùng hỏi

- "Chậc. Tự luyến"- Hạnh Nhi vừa đẩy anh ra vừa trả lời

- " Thế sao em cứ nhìn anh lâu như thế?"

Cô bỗng dưng ấp úng không biết trả lời như thế nào. "Hóa ra anh ta thức dậy từ sớm rồi. Thật là một con sói già mà"

- "Ừm...thì...anh cũng có chút nhan sắc đó.

Nhìn khuôn mặt ngại ngùng e thẹn của cô anh không thể kìm chế được liền hôn cô một cái, chỉ nhẹ thôi nhưng đã đủ thỏa mãn anh rồi. Lúc bấy giờ cô xấu hổ đến nổi lấy hai tay che mặt mình lại.

- "Anh đi tắm xong sẽ đưa em đi học"- Anh nhanh chân bước vào nhà tắm

- "Anh...có thể đưa em về nhà trước không, em mặc đồ này từ ngày hôm qua đến giờ rồi"- Cô hỏi lớn để anh có thể nghe từ trong nhà tắm

- " Không cần đâu trong tủ anh có..."

Cô trợn mắt tròn xoe, không hiểu tại sao trong tủ đồ anh lại có đồ phụ nữ, còn là đồng phục nữ sinh.

Cô suy nghĩ hồi lâu quyết định hỏi

- " Đây là đồ của em gái anh à?"

- "Anh không có em gái. Đồ của bạn gái cũ."- Anh trêu chọc cô

Cô ngay lập tức đút vào trong tủ. Đóng cái "SẦM", mặt cô đen sì lại. Lúc bấy giờ ai kia trong nhà tắm cười rất hả hê. Lúc anh bước ra anh đã mặc một bộ vest màu xanh nhạt trong cực kì sáng sủa và rất soáii. Anh nhìn cô đang ngồi đó với khuôn mặt quạu quọ không zui zẻ:v.Anh liền tới hỏi

- " Sao em không thay đồ? Ngồi đó để làm gì?À em muốn tắm à?Được em vào đi."

Cô ngước mặt lên bình tĩnh hỏi

- " Bạn gái cũ anh là nữ sinh à?"

- " À chuyện đó không phải đâu anh chỉ đùa.."

- " Em không ngờ anh có sở thích đặc biệt với nữ sinh trung học đó"

- " Không phải mà...anh"

- "Anh đừng nói nữa. Em đi tắm đây"

Hàn Mạc ơi đúng là cái miệng hại cái thân giờ cô ấy giận thật rồi, làm sao đây. Rõ ràng đồ đó là anh dậy sớm kêu người đem qua mà. "Biết vậy đừng chọc làm gì". Nhưng anh thấy cô ghen vì lên vì một cô bạn gái cũ không hề tồn tại của anh đều đó làm anh rất sung sướng hạnh phúc. Nhưng giờ dỗ cô ấy như thế nào.

Điện thoại của anh rung lên. Anh nhấc máy thì nghe bên đầu kia chỉ toàn là tiếng khóc

- " Hàn Mạc à. Cậu quay về công ty đi mà, mình không làm nổi nữa rồi"- Chí Tôn vừa khóc vừa la vào điện thoại

- " Thế mình không tiếp quản bang hội của cậu nữa"

- " Cậu ăn gian, về chuyện sổ sách này mình không rành mà"

- " Hết tháng này tôi sẽ trở lại"

Nói xong anh cúp máy trong sự chán nản.

"Giá như anh và cô chỉ là người bình thường thì hay biết mấy"

Lúc này cô từ nhà tắm bước ra. Trên người mặc bộ đồng phục mới mà anh đưa. Trong rất vừa vặn.

Cả hai cùng tiến đến trường. Trên đường đi cô không nói gì cả, mặt cứ lầm lầm lì lì...

- " À thật ra bộ đồ đó.."-anh muốn giải thích về bộ đồ đó với cô.

- " Em không muốn nghe."- Hạnh Nhi cọc cằn trả lời

- "Nhưng mà.."

- " Thôi đủ rồi, anh nói nữa em đi xuống đấy"

- " Được được. Anh không nói nữa". - Cho dù anh có là nhà lãnh đạo tài ba, thủ lĩnh bang hội mạnh mẽ tới đâu thì đứng trước Hạnh Nhi anh luôn lép vế.

Lúc này cô quay mặt ra cửa sổ cười hả hê một trận. Thật ra lúc lấy đồ cô đã thấy trên đó còn mác và những bộ này may theo số đo ba vòng của cô. Chẳng lẽ cô lại không biết anh muốn đưa cho cô sao. "Nếu anh đã đùa với em thì em sẽ đùa đến cùng"

Đến một con hẽm gần trường. Anh đưa cô xuống đó vì cô không muốn học sinh khác trông thấy cô và anh. Sau khi tạm biệt cô điện thoại của anh lại rung lên, đây chính là số của thành viên trong bang hội.

- "Tôi đây"

- " Lão đại à. Chúng em đang bị chặn đường cướp hàng ở cảng. Phe của bọn chúng rất đông thân thủ cũng không đơn giản"

- " Được, Tôi tới ngay"

- ----------------

Trong phòng làm việc của Mạc Đinh

- " Sắp cuốp được lô hàng đó chưa?"- Mạc Đinh hỏi tên đàn em kiêm thư ký của mình

- " Vâng theo như tôi tính thì bont chúng chẳng trụ được lâu nữa. Chắc khoảng 20 phút nữa là cùng. Về số lượng chúng ta hơn hẳn chúng"- Emy trả lời

- " Tốt lắm, cô có thể lui ra"

- " Vâng "

"Dám đụng tới cháu trai ông. Ông cho tụi mày sống không bằng chết. Hahaha. Gì mà băng đảng khét tiếng châu Âu. Hahah, thật nực cười. Ta có thể triệt tiêu băng đảng của ngươi trong nháy mắt. Ruồi bọ"

Nói xong hắn nhấc điện thoại cho Hàn Lâm

- " Hàn Lâm à. Cậu có tin vui cho con đây "

- " Tin gì vậy cậu"- Hàn Lâm hớn hở hỏi

- " Nếu muốn biết thì trưa nay cậu cháu ta đi ăn một bữa. Nhưng cháu phải mời đấy."

- " Cháu hiểu rồi "

Hàn Lâm không cần nghe cũng biết đó là chuyện của Hàn Mạc. Nghĩ tới Hàn Mạc gặp chuyện hắn không thể nào không vui được. Quả thật là một con cáo mà, trước mặt ba mẹ hắn luôn tỏ ra ngoan hiền, lấy lòng ba mẹ mình. Nhưng vì tài năng xuất chúng nên Hàn Mạc mới lên lãnh đạo công ty. Còn Hàn Lâm chỉ có chức giám đốc nhỏ xíu vì từ bé hắn chẳng biết gì vế kinh doanh. Hắn ăn bớt tiền công ty để đi đàn đúm ăn chơi. Và dã tâm của hắn ngày càng lớn. Dạo gần đây hắn cứ đòi ba của mình sang tên cổ phần cho mình để có thể lên làm Chủ tịch. Hắn không ngại sử dụng mọi thủ đoạn để có thể giành được vị trí cao nhất. Đúng là Khẩu phật tâm thì như lone.

- ----------

Mình đã viết xong rồi ai ngờ lỡ tay xóa hết. Nên là chiều mới đăng lại được.

THẾ NÊN LÀ VÌ SỰ HY SINH DÃ MAN RỢ CỦA MÌNH CÁC BẠN HÃY BỎ PHIẾU CHO MÌNH NHÉ. ĐỪNG XEM CHÙA NHÉ. YÊU YÊU <3