Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Chương 15




Sau khi xử lý hết đám người kia, anh chạy vội về nhà tắm rửa, tiếp tục vùi đầu vào công việc cho đến tận 2h sáng. Không thể chịu thêm được nữa anh mới chớp mắt một lúc. Vừa nhắm đôi mắt lại anh đã tưởng tượng ra hình ảnh sinh đẹp của Hạnh Nhi đang đứng trước mặt anh chơi đùa cùng với hai đứa trẻ, cả 4 người giờ đây thực sự hạnh phúc. Nhắm phát anh ngủ liên tù tì tới 8h.:v

Lần đầu tiên anh ngủ say mê như vậy, có lẽ vì giấc mộng quá đẹp nên dường như anh không muốn thức.

- " Chết tiệt, mình còn có tiết ở lớp Hạnh Nhi"

Biết rằng miệng nói như vậy nhưng anh vẫn cứ bình thản vào tắm rửa thoải mái mới bắt đầu đến trường.

Bước vào lớp tất cả mọi người đều nhìn thầy với ánh mặt nghi ngờ có chút tò mò. Nhưng không ai dám mở miệng ra hỏi tại sao thầy lại đi trễ 15 phút. Cô cũng rất thắc mắc nhưng cô không muốn quan tâm anh giữa lớp như thế này.

Tan học cô chạy ngay đến gặp anh

- "À...Hàn lão sư.. à.. em có chuyện cần nói "- Hạnh Nhi nói nhỏ với Hàn Mặc

- " Được em nói đi" - Hàn Mạc nhìn cô với ánh mắt trìu mến trả lời

- " Ở đây không tiện cho lắm" - Hạnh Nhi ấp úng nói

- " Được đi theo tôi "

Anh sải chân đi trước cô, hai người cùng đi vào phòng làm việc của Hàn Mặc. "Vãi cả phòng làm việc riêng, mới vào làm được mấy hôm đã được không gian riêng. Không như mấy giáo viên khác, có tận tụy hàng chục năm trời vẫn ở văn phòng giáo viên"

Vừa đóng cửa lại anh nhào tới xâm chiếm đôi môi của cô không để cho cô kịp phản kháng, anh tận hưởng tất cả mật ngọt trong đôi môi của cô, anh dùng chiếc lưỡi linh hoạt tách đôi môi cô ra nhanh chóng luồn vào trong. Hai chiếc quấn lấy nhau như thế gần 5 phút đồng hồ...

- " Ưm... em không thở được..."

Lúc này anh mới buông tha cho cô nhưng anh cứ thế vùi đầu vào cổ cô mút nhẹ làm cô cảm thấy rất nhột. Cô đẩy anh ra nhưng càng đẩy anh càng quấn chặt lấy cô hơn.

- " buông em ra đi.. em có chuyện cần hỏi.."

- " em cứ hỏi đi"- Hàn Mặc vẫn cứ không ngừng hôn lên cổ cô.

- " Sắc mặt anh không tốt, anh có chỗ nào không khỏe sao?"

Hàn Mặc dừng lại một chút thầm nghĩ trong lòng:" sắc mặt của mình ai nhìn vào cũng không biết mình đang thiếu ngủ chỉ có bảo bối của mình mới biết... quả thực lợi hại"

- " Đúng vậy a. Anh đang rất không khỏe đâyy. Cơ thể anh nói là muốn em chăm sóc cho anh. "- anh cứ nũng nịu víu lấy cô đòi chăm sóc cho bằng được.

Haizz. Độ dày của da mặt Hàn Tổng đúng là không thể so với độ dày của mặt đường.

- " thế để em gọi tài xế của anh đưa anh về nhà nghỉ nhé.?"

- "Không được"- Anh nhanh miệng trả lời

Cô thắc mắc liền hỏi

- " tại sao lại không được?"

- " Tên đó sẽ phá hư khoảng thời gian của anh và em mất"- anh làm nũng với cô

Từ đó tới bây giờ cô chưa thấy một vị tổng giám đốc nào có da mặt dày như thế. Sao trời sinh anh khuôn mặt điển trai chững chạc mà lại cho anh một nhân cách trẻ con thế chứ.

- "Vậy không gọi tài xế đến thì làm sao đây?"

- " Anh sẽ chở em"

- " Không được anh thấy trong người không được khỏe cơ mà"

- " Yên tâm đi bảo bối à~"

- " Đừng gọi em như thế. Em không quen nghe người khác gọi là bảo bối đâu"

- " Nhưng em là bảo bối của anh mà"- anh lại tiếp tục trưng bộ mặt đáng thương của mình cho cô xem

Cô thật bó tay với anh đành để mặc cho anh thích gọi sao thì gọi. Cùng anh đi về biệt thự của anh

Tại biệt thự riêng của Hàn Mặc.

Anh cảm thấy hơi đau đầu nên nhanh chóng dắt cô đi vào phòng. Cô dìu anh xuống giường, lúc bấy giờ anh đã thiếp đi, có lẽ anh rất mệt mỏi. Anh quá bận bịu vì công việc nhưng vẫn dành thời gian cho cô. Cô yêu anh cũng chính vì sự hi sinh của anh dành cho cô.

Cô đi xuống lầu lấy chậu nước ấm. Cô phát hiện căn biệt thự này khá nhỏ. Chỉ có hai phòng ngủ, mỗi phòng ngủ đều có trang bị phòng tắm. Một cái bếp trong rất gọn như không kém phần sang trọng. Và quan trọng là nơi đây anh không thuê người giúp việc. Giống như nơi đây là khoảng không gian riêng tư của anh và cô đã là người phụ nữ đầu tiên có thể bước chân vào nơi này. Cô lấy chậu nước ấm cùng một cái khăn nhỏ, cô nhẹ nhàng lau người cho anh, lúc bấy giờ sắc mặt anh có vẻ thoải mái hơn lúc chiều. Cô cũng yên tâm, định đứng dậy lấy cặp sách ra về nào ngờ bị bàn tay to lớn của anh kéo về phía sau. Mất thăng bằng cô nhanh chóng ngã vào lồng ngực của anh.

- " Anh làm gì thế? Buông em ra"

- "ngủ lại đây đi"- anh bình tĩnh thốt ra những lời này

- " không được đâu"

Không được. Cô không thể bị nhanh sắc dụ dỗ như thế. Cô vùng vẫy đẩy anh ra. Càng đẩy anh ra anh càng ôm chặt hơn.

- " Em còn dám vùng vẫy anh không biết sẽ làm gì tiếp theo đâu"

Cô sợ hãi liền im phắt đi. Hiếp người quá đáng. Hôm nay anh không khỏe nên cô cũng chẳng có tâm trí đâu trách móc anh. Liền im lặng nằm trong lồng ngực của anh. Cứ thế đôi tình nhân ôm nhau ngủ tới sáng

- ------------------

Vì dạo gần đây mình phải ôn thi nên có thể ra chap mới hơi lâu. Các bạn đừng quên like và bỏ phiếu cho mình để mình có động lực ra chap. Xin chân thành cảm ơn