Tổng Giám Đốc Trọng Sinh

Chương 1




Hàn Mạc cảm thấy toàn thân đau nhức rã rời, muốn đứng dậy nhưng không đứng được, anh đã bị bỏ một số lượng lớn thuốc độc, còn giữ được ý thức là rất may mắn. Đôi mắt anh hướng về phía cửa ra vào, một cô gái bị treo cổ trên trần nhà làm anh giật mình, đó chính là Hạnh Nhi, cô và anh bị người khác hãm hại vì anh đã quá tin tưởng vào người anh trai cùng cha khác mẹ với mình. Nước mắt anh lăn dài trên má, khóc không nên lời tự trách rằng

- Anh xin lỗi Hạnh Nhi, giá như anh không tin tưởng hắn thì chúng ta đâu thành ra như vậy. Anh hối hận lắm, nên em đừng ở trên đó nữa xuống đây đi mà.

Đôi mắt anh hướng thẳng về trần nhà nơi cô bị treo lên. Bỗng dưng anh nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần. Người đàn ông dùng chân đá vào bụng Hàn Mạc một phát. Anh rất đau nhưng không thể phản kháng vì cơ thể đã ngấm thuốc độc. Chợt một giọng nói vang lên

- Nè thằng khốn, mày ngu lắm, giá như mày đưa tao quyền quản lí cái công ty này thì mày đâu bị như vậy. Và con vợ của mày nữa, chỉ vì nó có chút nhan sắc nên tao mới bảo nó cùng lên giường với tao nhưng nó không chịu, còn đá tao nữa. Haizzz hai đứa bây thiệt là... À quên con Hạnh Nhi đó nó có võ đúng chứ, nhưng mà xin lỗi nha võ đấu không lại súng đâu, t chỉ bắng nó có phát vào đầu thì nó nằm im luôn...

- Nhìn kia tao treo lên đó đẹp lắm đúng không, quả là mĩ nhân mà

Hàn Mạc tức giận đạt đến đỉnh điểm. Dùng hết sức đứng dậy đá vào hạ bộ tên khốn đó một cú.

'ĐOÀNG' tiếng súng vang lên. Anh không cảm nhận được gì nữa. Mí mắt anh dần dần khép lại.

"Xin lỗi em Hạnh Nhi, tất cả là lỗi của anh, nếu như có kiếp sau anh vẫn muốn em là vợ của anh, anh sẽ bù đắp cho em. Anh yêu em Hạnh Nhi à..

Trong cơn ngủ sâu anh dần dần nghe thấy nhiều tiếng ồn xung quanh, anh dần dần hồi phục ý thức mở to mắt ra. Đây là... phòng phẫu thuật? Tại sao anh lại ở đây...Hàng ngàn suy nghĩ đập vào đầu anh, kế đến anh nghe tiếng một bác sĩ

- Chúc mừng chị đã hạ sinh một bé trai. Chúng tôi sẽ đưa chị và bé về phòng bệnh.

Anh bàng hoàng mở ra mắt ra tại sao anh lại là một đứa trẻ sơ sinh. Anh cố gắng nói điều gì đó nhưng chỉ phát ra toàn là tiếng ú ớ của đứa trẻ nhỏ.

Sau khi về phòng bệnh anh được đặt trong một cái nôi. Khoảng 5 phút sau bố anh bước vào. Bố anh chạy lại vịnh vào cái nôi anh đang nằm. Trên mặt ông giờ là những nụ cười. Ông phấn khích nhìn vào vợ mình và hỏi.

- em đã quyết định gì tên cho thằng bé chưa?

- Anh thấy cái tên Hàn Mạc có đẹp không?

- Tất nhiên rồi. Anh thấy nó rất hợp với con của mình

Ông bước tới đặt nụ hôn lên trên trán bà. Hai người nhìn nhau cười thắm thiết

Toàn bộ cảnh này đã bị con trai ông Hàn Mạc nhìn thấy. Thấy rất ngại nhưng dẫu sao bây giờ anh vẫn là một đứa con nít.

- nè em anh nghe bác sĩ nói rằng Hàn Mạc vừa sinh ra không hề khóc một tiếng nào cả. Lạ thật đó nha.

- Chắc nó được di truyền từ tính dũng cảm của ba nó

- Haha em nói rất đúng.

Dũng cảm gì chứ anh cũng là một tên già khú rồi. Sao có thể khóc như một đứa con nít

Quả thật là một tên già khú, Tuy là thân hình của một đứa trẻ con. Nhưng suy nghĩ lại là của một người thanh niên 30 tuổi.

Những năm sau đó:

Khi anh 3 tuổi anh hoàn thành chương trình tiểu học. 15 tuổi anh hoàn thành chương trình đại học. 18 tuổi anh thay ba quản lí công ty. 25 tuổi anh đưa công ty lên một tầm cao mới mà kiếp trước anh không thể. Và tất nhiên bây giờ suy nghĩ của anh cũng đã khác, anh sẽ không để tên khốn Hàn Lăng có cơ hội bước vào công ty. Và điều quan trọng hơn, Anh đang đợi Hạnh Nhi trưởng thành. Bây giờ anh cũng đã 25 tuổi nhưng Hạnh Nhi chỉ mới có 17 tuổi.

Hạnh Nhi à em mau lớn lên anh không thể đợi thêm một giây phút nào nữa Anh sẽ không bao giờ rời xa em Hạnh Nhi à.