Tổng Giám Đốc, Tôi Vô Tội!!!

Chương 13




Vì công ty Hoàng Hà sẽ tác hợp với công ty Minh Trí nên hôm nay mọi người đều rất bận bịu để chuẩn bị cho buổi kí kết hợp đồng chiều nay, Triệu Hà cũng không ngoại lệ. Cô phải chuẩn bị khá nhiều giấy tờ, sổ sách và lưu tất cả trong USB

Tầm 12h trưa, tất cả mọi người đều xuống canteen ăn cơm, riêng Triệu Hà quyết định vẫn ngồi tại chỗ hoàn thành nốt công việc. Bỗng, có 1 cô gái bước vào, ăn mặc rất sành điệu, tuy trông có vẻ như không xinh đẹp lắm nhưng những món đồ hiệu trên người khiến cô ta trông nổi bật hơn cả. Triệu Hà vốn không biết đoán tướng nhưng nhìn cô ta thì cũng biết rằng đây đích thị là 1 cô tiểu thư nhà giàu được nuông chiều từ nhỏ. Vì cũng khá mệt mỏi nên Triệu Hà cũng không chú í tới cô gái đó lắm, chúi mũi vô làm việc tiếp. Cô gái đó thấy mình bị làm lơ nên quát to

- Này

- Xin lỗi, tôi có thể giúp gì cho cô

Triệu Hà vẫn không quay đầu lại, miệng vu vơ nói

- Hừ, nhân viên công ty các người đều là lũ vô học, không biết tao là ai sao?

- Xin lỗi, tôi thật sự không biết và cũng không cần biết

- Mày..mày...

Cô gái đó tức giận, định cho Triệu Hà 1 cái bạt tai. Ai ngờ, cùng lúc đó Nam Phong bước vào

- Cô đang làm cái gì thế, Vy?

- Anh Phong, cái con nhỏ láo xược này dám mắng em, chửi em,  anh xử lí đi, đuổi việc nó đi. Đúng là 1 cái lũ vô học

Cô gái tên Vy xán lại gần Nam Phong, ôm chặt cánh tay anh, nũng nịu. Nam Phong hất cánh tay ra, mặc kệ Vy, anh lại gần Triệu Hà, khuôn mặt đầy vẻ quan tâm

- Này, sao em vẫn còn làm ở đây? Không xuống canteen ăn cơm với mọi người à?

- Tôi định làm nốt công việc rồi đi, tổng giám đốc xuống trước đi

Nam Phong véo má Triệu Hà, cưng nựng

- Ngốc nghếch, em xuống ăn đi

- Lát nữa đi

- Chocolate

- Đi ăn thôi 

Triệu Hà vui vẻ lôi kéo Nam Phong, anh cười cười rồi cũng đi theo. Vy bực tức gắt

- Anh Phong

- À, đúng rồi...

Nam Phong quay lại làm Vy háo hức mong chờ, nhưng haiz, hy vọng cho nhiều vào thì thất vọng càng nhanh thôi

-...phiền cô hoàn thành nốt công việc mà Triệu Hà đang làm dở nhé

oOo

Triệu Hà cầm 1 chiếc đùi gà lên ngắm nghía rồi nói

- Cô gái hồi nãy là ai vậy?

- Em đừng quan tâm, cô ấy chỉ là 1 nhân viên mới trong công ty thôi- Nhân viên mới mà ăn mặc như là đại gia vậy

- Sao vậy? Em ghen tị à?

Nam Phong khẽ xoa đầu cô, dịu dàng cười

- Tất nhiên, ai mà chả thích có đồ đẹp chứ

- Đừng lo, tôi sẽ mua cho em. Thôi, ăn đi

- Nhớ nha

Nói xong, Triệu Hà cầm chiếc đùi gà cho vào miệng ăn ngon lành

Nhưng có ai ngờ được, Vy đã nhìn thấy tất cả, 2 bàn tay cô nắm chặt lại

oOo

Đáng lẽ tiến độ công việc hôm nay sẽ nhanh hơn nếu không có sự xuất hiện của Vy. Trong khi tất cả mọi người đang chăm chỉ thì cô nàng cứ 5' lại lôi gương ra trang điểm. Triệu Hà cũng vô cùng khó chịu. Chiều, buổi kí kết được bắt đầu. Không biết vì lí do gì, Triệu Hà cũng bị bắt buộc đi theo. Cả buổi kí kết, cô chỉ có việc đứng bên cạnh Nam Phong, chân như rã rời cả ra. Triệu Hà ngó nghiêng qua lại, bắt gặp ánh mắt của tổng giám đốc Giang liền cười vui vẻ, đưa tay vẫy vẫy

- E hèm

Ai đó tức giận, đằng hắng 1 tiếng làm tắt lịm hành động thân mật vừa nãy luôn

2 tiếng đồng hồ sau, cừu non Triệu Hà cuối cùng cũng được giải thoát, cô không ngại gì mà rủ thêm Trúc Phương đi bao 1 chầu ở quán ăn ven đường, đối diện công ty

Suốt bữa ăn, cô không càm ràm nào là Nam Phong là tên đáng ghét, thích ỉ mạnh hiếp yếu. Đang nói dở chừng thì khuôn mặt cô bạn đang tươi cười bỗng nhiên tắt lịm. Đầu Triệu Hà thoáng chảy đầy vạch đen...không phải là....

- Khụ khụ...Có vẻ như tôi xuất hiện không đúng lúc thì phải?

Triệu Hà vội câm nín, chờ đợi Trúc Phương đỡ lời giùm

- À không tổng giám đốc, anh xuất hiện đúng lúc lắm. Anh mau ngồi xuống ăn đi

Khi Nam Phong yên vị trên ghế ngồi, Triệu Hà mới bẽn lẽn

- Tổng giám đốc à

- Hử?

- Hồi nãy tôi chỉ đang nói về 1 diễn viên trong phim thôi chứ không có nói về anh đâu

- Chuyện đó thì sao?

- Thế nên...

Nếu 1 người bình thường thì sẽ nói “thế nên anh đừng giận em nha” hay đại loại những câu như vậy nhưng đã nói ngay từ đầu, Triệu Hà vốn không phải người bình thường, đầu óc chậm phát triển hơn cả trẻ em lên 3. Thế nên khả năng cô nói ra câu này là 0%

Triệu Hà lắp bắp nửa buổi mới rặn được chữ tiếp theo

- Thế nên...anh đừng trừ lương tôi nha

Lần này Trúc Phương không giữ í tứ gì nữa, lăn đùng xuống đất, miệng không ngừng cười ha hả

- Triệu Hà, chỉ có 1 câu nói như thế...cậu có cần phải lắp bắp như đang tỏ tình không vậy? Ha ha ha, mắc cười quá, tớ chịu không nổi nữa rồi

Sau đó cô vỗ vai Nam Phong, khuôn mặt đầy vẻ thông cảm

- Tội nghiệp...thật tội nghiệp

Không riêng gì Trúc Phương, Nam Phong cũng bị hớ, chắc lần sau anh phải dạy dỗ cô cách ăn nói đàng hoàng lại thôi

- Ô, cứ tưởng mọi người đi đâu, không ngờ lại đến chỗ này. Thật là trùng hợp

Nghe giọng nói quen quen, Triệu Hà theo quán tính quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt điển trai ấy, Triệu Hà cười thật tươi nhưng sau đó thì tắt lịm hoàn toàn, theo sau người đó là 1 người nữa mà cô không hề ưa, mãi mãi không hề ưa  

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xin lỗi vì lần này đăng chap khá chậm nhưng các bạn đừng lo, mình sẽ cố gắng khắc phục để lần sau ra chap nhanh hơn^^. Mong mọi người ủng hộ