Tổng Giám Đốc , Tôi Sai Rồi !

Chương 80: Chuyện Lôi Nhân




Khoảng thời gian sau, Hạ Hải Dụ cơ hồ mỗi ngày đều vùi đầu trong sách vở.

Do điều kiện của thư viện thành phố rất tốt, nên cô mượn và đọc sách luôn tại đây, mỗi sáng sớm cô chuẩn bị một cái bánh bao cùng một chai nước khoáng bỏ vào túi rồi khởi hành, đến nơi thì ngồi xuống đọc sách cho tới tận trưa.

Trước đây, buổi trưa cô phải đến siêu thị làm việc, nhưng hiện giờ để có nhiều thời gian học tập hơn, cô đã rút bớt hai tiếng thời gian đi làm, buổi chiều khi nào thư viện mở cửa, cô lại tiếp đến đọc sách, mãi tới năm giờ chiều mới ra về.

Học tập gian khổ.

Bác bảo vệ của thư viện thấy cô nghiêm túc học hành còn tưởng rằng cô muốn thi nghiên cứu học sinh!

Buổi tối, cô thỉnh thoảng nhận làm lái xe thuê, nếu không có việc thì cô ở nhà xem lại những gì mình ghi chép được.

Còn có..., ngồi trên xe buýt, cô sẽ đeo tai nghe để nghe tiếng Anh, mặc dù Anh văn không đến nỗi tệ, nhưng vẫn phải luyện tập nhiều hơn, để sau này sang Mĩ có thể giao tiếp thật tốt với mọi người.

Học tập, thực là một chuyện làm cho con người ta cảm thấy vui sướng!

Thế nhưng, cũng có chuyện buồn bực phát sinh.

Đại khái là học hành quá liều mạng, thân thể của cô báo động đèn đỏ, có một ngày cảm thấy trong người không thoải mái, thật sự không chịu nổi nữa, cô chạy đến hiệu thuốc, lại bật thốt lên, "Excuse me, diệu thủ hồi xuân, cấp bách, tiếng lành đồn xa, có thuốc cảm mạo không? " (xin lỗi, bác sĩ, khẩn cấp, có thuốc chữa cảm mạo không?)

Kết quả là người bán thuốc dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Cô cũng cảm thấy hình như mình đã tẩu hỏa nhập ma rồi!

Chuyện Lôi Nhân là như sau, có thuốc cảm cho cô rồi nhưng lại không có tiền lẻ để trả lại, người bán thuốc liền lấy một hộp nhỏ màu bạc đưa cho cô, "Tiểu thư, cái này thay cho năm xu phải trả lại cho cô, so với những nơi khác thì cô chiếm tiện nghi rồi!"

Sụp đổ tại chỗ.

Chẳng lẽ cô không biết cái thứ đó đáng bao nhiêu tiền sao?

Làm ơn, cô từng bán nó trên vỉa hè ở chợ đêm đó!

Tiện nghi đúng là tiện nghi, nhưng cô không cần!

Muốn nổi đóa, cô lại bất chợt nghĩ đến một người, khụ khụ, là Đường Húc Nghiêu.

Mặt, không kiềm chế được đỏ lên.

A a a a a, Hạ Hải Dụ, không phải mi đã quyết định quên anh ta đi rồi sao?

Giờ sao lại nghĩ tới anh ta!

Hơn nữa còn vì lý do xấu hổ này!

Giống như có tật giật mình, cô nắm chặt thứ đó, ảo não chạy khỏi tiệm thuốc.

"Này, tiểu thư, cô chưa cầm thuốc cảm!"

Mặt mày xám tro về đến nhà.

Lúc này, cô có ý nghĩ muốn chết.

Nhưng, cô sao có thể vì loại lý do vớ vẩn này mà muốn lãng phí sinh mạng của mình, cô còn muốn đến Mĩ!

Đúng, đến Mĩ, cố lên, fighting! ! !

*Lôi Nhân là một nhãn hiệu bao cao su :))