Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 77: Giúp cô ấy




Sở Xa cười hả hê đi đến đồn cảnh sát như đến nhà mình bởi vì bác cô là cấp trên của công an, nên cô biết ông chắc chắn sẽ không ngược đãi cô, nói không chừng còn được ưu đãi. Huống chi công an căn bản không tìm được chứng cứ cô hại chết Đồng Kỳ. Đến đồn cảnh sát, bị ngồi tù chỉ có Đồng Vũ Vi mà thôi.

Nghĩ tới đây khóe miệng năng cao, ý cười càng hả hê "Không cần, công an cục trưởng, em so với anh quen thuộc nơi này hơn" Gặp công an lúc này cũng tốt dù sau hai ngươì cũng tốt hơn một mình đi đến đồn cảnh sát báo án.

Vũ Vi lạnh giọng đối với công an "Tôi không phạm pháp, các người sao bắt tôi? Buông tay, tôi sẽ tự đi, nếu không tôi sẽ kiện các người tội quấy nhiễu tình dục!"

Mặt công an tối sầm, lập tức buông tay cô ra.

Trong lúc Vũ Vi cùng cảnh sát rời đi từ nhà vệ sinh nữ.

Mà Sở Xa lúc này rúc vào ngực Lục Hàng, càng vùi mặt vào sâu trong ngực hắn, tránh cho người khác thấy bộ dạng chật vật của cô.

Mạc Tử Hiên nhìn chằm chằm bóng lưng của Vũ Vi đang càng lúc càng xa, sau đó lấy điện thoại di động ra, trầm giọng nói với đầu dây bên kia "Có chuyện cần anh giúp một tay."

Mạc Tử Phàm đang cùng bà nội ăn cơm, nhận được điện thoại của Mạc Tử Hiên thấy rất ngạc nhiên "Muốn anh giúp gì?" Phải biết tuy là anh em nhưng Mạc Tử Hiên rất ít mở miệng nhờ đến ai, đây là lần đầu tiên Mạc Tử Hiên mở miệng nhờ giúp, ngoài ngạc nhiên còn cảm thấy có chút tò mò, buông chiếc đũa trong tay xuống thông dong dựa vào cái ghế "Giá cao đấy?" Anh không dễ gì mà giúp người khác muốn anh giúp sẽ phải trả giá cao, dù là anh em cũng không ngoại lệ.

Mạc Tử Hiên không cần suy nghĩ nói "Anh muốn sau tùy anh, nếu muốn cả Mạc Thị đều là của anh"

Sắc mặt Mạc Tử Phàm trầm xuống, Mạc Tử Hiên quan tâm nhất là Mạc Thị, anh chỉ là thuận miệng nói như vậy, Mạc Tử Hiên lại dễ dàng quyết định giao Mạc thị cho anh? Mặc dù anh không thích kinh doanh, cũng không muốn Mạc Thị, nhưng nghe Mạc Tử Hiên nói vậy làm anh rất bất ngờ, rất nhanh từ ghế đứng lên "Anh lập tức đến ngay." Cúp điện thoại, anh nhìn cô gái bên cạnh chỉ lo cắm cúi ăn cơm, bên khóe miệng có dính thức ăn cũng không biết, khóe miệng của anh không tự chủ nhếch lên, sau đó giơ tay lên vì cô lau vết bẩn, lại nhìn bà cụ ngồi đối diện áy náy cười một tiếng "Bà nội, con có việc gấp cần xử lý, Ngưng Nhi sẽ ăn cơm cùng nội."

Bà cụ căn bản nhìn cũng chưa từng nhìn Mạc Tử Phàm, đôi mắt dày dạn phong sương luôn luôn nhìn vào cô bé đối diện, lúc này trong mắt của bà chỉ có cô cháu dâu tương lai, cháu trai đứng sang bên, muốn đi đâu thì đi, bà phất phất tay với Mạc Tử Phàm "Đi đi."

Lạc Ngưng Nhi cảm thấy gò má của mình bị Mạc Tử Phàm đụng một cái, liền tức giận, cô ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cạnh, một đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, tên Mạc Tử Phàm khốn kiếp này, cư nhiên thừa cơ hội chiếm tiện nghi của cô?!

Nhưng Mạc Tử Phàm căn bản không quan tâm ánh mắt căm hận của cô, còn đối với cô lộ ra nụ cười mê người, sau đó mới xoay người rời đi, Lạc Ngưng Nhi tức giận không thôi, muốn chạy lên cho Mạc Tử Phàm một quyền, cô hiện chỉ là tạm thời giả làm bạn gái của anh ta mà thôi, không phải là bán mình, vậy mà anh ta dám chiếm tiện nghi của cô? Nhưng khi cô thấy tầm mắt của bà cụ đối diện nhìn mình cô lập tức che giấu đi vẽ mặt tức giận, thay vào đó là một nụ cười cực kỳ sáng lạng, còn gắp thức ăn đặt vào chén của bà ngọt ngào nói "Bà nội, bà ăn đi, thức ăn rất ngon, nếu không một hồi nguội sẽ hết ngon" Dưới mặt bàn tay cô lại nắm chặt thành nắm đấm, nợ này, cô nhớ kỹ, sớm muộn gì cũng phải đồi lại hết!

Hừ!