Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 70: Thản nhiên thừa nhận




Vũ Vi mấp máy miệng, hướng Trác Nhất Phigật gật đầu, "Yên tâm, mình đã không suy nghĩ nữa rồi." Sau đó cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe,Trác Nhất Phinói rất đúng, nếu như không có chứng cớ như vậy Sở Xa cùng Lục Hàng cùng cái chết của mẹ không có quan hệ, có lẽ là cô quá nhạy cảm.

Trác Nhất Phinhẹ nhàng vỗ bàn tay nhỏ Vũ Vi, mặt mỉm cười nhìn Vũ Vi, "Cậu muốn đi đâu?"

"Về nhà." Vũ Vi cũng không quay đầu lại nhàn nhạt trả lời.

Trên mặt Trác Nhất Phithoáng mang theo vẻ thất vọng, hắn cho rằng Vũ Vi sẽ cùng hắn một chỗ, nhưng không nghĩ đến Vũ Vi chỉ nghĩ muốn về nhà.

"Chúng ta lâu rồi không có đi cùng nhau, cậu có thể đi ăn trưa với mình được không?" Trong khoảng thời gian này,Vũ Vi chỉ nhốt mình trong phòng, lần này rất khó mới ra ngoài một chuyến, hắn cũng sẽ không dễ dàng đưa Vũ Vi về nhà.

Vũ Vi vốn muốn cự tuyệt Trác Nhất Phi, nhưng suy nghĩ đến trong khoảng thời gian này Trác Nhất Phicùng cô trải qua những ngày thống khổ nhất, cô có chút không đành lòng cự tuyệt Trác Nhất Phiđành phải miễn cưỡng gật đầu, " Được a, đúng lúc mình cũng có chút đói bụng."

Trác Nhất Phivui vẻ không thôi, lái xe thẳng đến nhà hàng nổi tiếng nhất mà đi. Hắn hưng phấn dọc theo đường đi không ngừng ngâm nga ca hát.

Đang nghe đến Trác Nhất Phihát có chút sai lời, Vũ Vi nhịn không được cười lên một tiếng tâm tình phiền muộn chỉ một thoáng đã tốt rất nhiều.

Xuống xe,Vũ Vi cảm thấy bao tử mình có chút khó chịu,cô ngầm tính toán biết được hôm nay đến ngày dì cả,cô hướng Trác Nhất Phicười, "Mình đi toilet một chút." Nói xong, một đường chạy chậm tới toilet sợ dính vết máu trên quần đến lúc đó sẽ dọa người rồi.

May mắn, dì cả mới vừa tới chỉ dính vào quần lót của cô, cô từ trong túi xách lấy ra miếng băng vệ sinh lần trước còn chưa xài lót vào, mới vừa thỏai mái một chút, thời điểm cô đang chuẩn bị đẩy ra cửa toilet một cái thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai cô.

"Mẹ, chuyện gì?" Sở Xa có chút không vui hỏi Xa Lan bên đầu điện thoại kia.

Là Sở Xa!

Tâm tình Vũ Vi tức giận đột nhiên trong lúc đó dâng lên cô không cần suy nghĩ đẩy cửa toilet ra,cô muốn hỏi Sở Xa tại sao ngày đó muốn đến nhà cô, đừng nói cô ta cùng Lục Hàng đi thăm bệnh người khác có thể tin họ nhưng cô thì không.

Nhưng khi cô vừa mới đẩy cửa toilet ra thì dừng lại bởi vì cô nghe được một chuyện khiến cô càng tức giận.

Xa Lan ở trong phòng Sở Xa nhìn những tấm ảnh Đồng Vũ Vi cùng người đàn ông , đồng thời mở ra máy ghi âm."Xa Xa con nói thiệt ẹ có phải con liên quan đến cái chết của Đồng Kì phải không?"

"Mẹ, người nói cái gì a?Cái chết của Đồng Kì làm sao liên quan đến con?" Bộ dáng Sở Xa không biết hỏi lại Xa Lan.

Lúc này âm thanh máy ghi âm truyền qua điện thoại truyền vào trong lỗ tai Sở Xa. Ngay sau đó âm thanh Xa Lan chất vấn truyền vào trong lỗ tai Sở Xa, "Như vậy còn nói cái chết của Đồng Kỳ cùng con không liên quan sao?"

Sở Xa lập tức giống như bong bóng xì hơi, ủ rũ , cô thừa nhận , "Cùng con có liên quan." Việc đã đến nước này nếu cô không thừa nhận thì mẹ cũng không tin tưởng chi bằng nói thật ra.

Nghe được Sở Xa thừa nhận sắc mặt Xa Lan nhất thời tái mét một mảnh đồng thời tức giận đến rơi nước mắt, bà lạnh giọng chỉ trích Sở Xa, "Con làm sao lại lớn mật như vậy cư nhiên hại chết người? !" Bà chỉ có Sở Xa là bảo bối, nếu Sở Xa xảy chuyện gì bà phải làm sao bây giờ!

Xa Lan tức giận chỉ trích Sở Xa, cô tức giận nói, "Con làm sao biết Đồng Kỳ dễ dàng chết như vậy,con chỉ tùy tiện đưa cho bà ta tấm hình Vũ Vi cùng người đàn khác thân mật với nghe đoạn nói chuyện của Vũ Vi mà thôi ai có ngờ Đồng Kỳ yếu như vậy cư nhiên lại chết!"