Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 23: Được rồi,con đi




"Vũ Vi ~ van cầu cậu, giúp mình đi!" Bên kia điện thoại Lạc Ngưng Nhi đáng thương tội nghiệp van cầu Vũ Vi.

Vũ Vi thâm sâu nhìn cánh cửa thủy tinh to trước mặt một cái, bất đắc dĩ nói"Được rồi."

Phong cách quán bar.

Bên trong phòng cao cấp, bận rộn cả ngày Mạc Tử Hiên dựa vào ghế da, nhắm mắt dưỡng thần. Ngồi ở đối diện hắn là Lạc Tử Ngôn cùng vợ Mễ Tiểu Đồng, một bên nhấm nháp rượu, một bên thấp giọng nói chuyện phiếm.

Giang Dĩ Đồng lại dựa vào trong ngực chồng Lãnh Ngôn, Lãnh Ngôn đem rượu đỏ đưa tới bên môi Giang Dĩ Đồng, ôn nhu nói, "Nếm một ngụm, uống rất ngon."

Mạc Tử Hiên, Lãnh Ngôn, Lạc Tử Ngôn là ba người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, theo thứ tự tập đoàn chủ tịch là Mạc thị, Lãnh thị cùng Lạc thị, Tổng Công Ty đều ở tại Mĩ và có sức ảnh hưởng rất lớn, mà bọn hắn lại là bằng hữu rất thân thiết.

Giang Dĩ Đồng mở miệng nhỏ ra nhẹ nhàng uống một ngụm rượu đỏ, rồi sau đó cực kỳ hài lòng gật gật đầu, "Không sai, uống rất ngon!"

Một hồi chuông điện thoại chói tai làm Mạc Tử Hiên bị đánh thức.

Hắn không vui mà mở hai mắt, nhìn đến màn hình điện thoại, hắn nheo mi, có chút không tình nguyện tiếp điện thoại, "Có chuyện gì sao?"

"Tử Hiên, vì hoan nghênh con về nước, hơn nữa đảm nhiệm tổng giám đốc Mạc thị, tối ngày mai tám giờ, bà nội có tổ chức yến hội tại khách sạn Đế Hào Tửu cho con." Trong điện thoại truyền đến một thanh âm ôn hòa của bà nội.

"Không đi." Mạc Tử Hiên cau lông mày lại, không cần suy nghĩ lạnh lùng cự tuyệt, bà nội có dụng ý khác, trước kia hắn có tham gia vài lần yến hội như vậy, nói là cử hành yến hội, kỳ thật chính là vì giới thiệu bạn gái cho hắn, nhớ tới mấy cô gái nhìn thấy hắn về tựa như ruồi bọ một dạng kề cận hắn không buông, trên người hắn liền nổi lên vô số da gà.

"Bây giờ không chỉ là giới thương nhân, còn có rất nhiều giới chính trị đến tham gia yến hội, con không đi không được." Trong giọng nói Mạc lão thái thái sớm đã không còn vẻ ôn hòa nữa, mà là một khẩu khí mệnh lệnh.

"Bà nội, xin người, không cần hoa văn như vậy có được hay không,hiện tại con chỉ muốn đem công ty làm tốt, không có tâm tình yêu đương, thân thiết." Trên mặt Mạc Tử Hiên toả vẻ bất đắc dĩ. Hắn mới vừa bị Tề Mỹ Linh hung hăng chà đạp một cước,thương tổn trong lòng vẫn chưa hết, căn bản không muốn yêu đương.

Đầu bên kia điện thoại Mạc lão thái thái nghe được Mạc Tử Hiên cự tuyệt, nhịn không được bắt đầu lớn tiếng ho khan, "Khụ khụ khụ khụ." Một tiếng so với một tiếng lớn, một tiếng so với một tiếng dồn dập, nghe qua có khả năng thở hổn hển.

Nghe được bà nội ho khan, vẻ mặt Mạc Tử Hiên vô cùng bất đắc dĩ, hắn lạnh lùng bỏ lại hai chữ, "Con đi." Sau đó cúp điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, trên mặt Mạc lão thái thái lập tức lộ ra vui vẻ tươi cười, bà một tay nắm quyền, làm ra một tư thế chiến thắng, "A... ừa!"

Lạc Tử Ngôn đang ngồi ở một bên uống rượu, nhìn thấy trên mặt Mạc Tử Hiên hiện vẻ bất đắc dĩ, tất cả đều nhịn không được bật cười, "Xem ra, chỉ có Mạc lão thái thái có thể trừng trị cậu." Lạc Tử Ngôn nhịn không được mở miệng trêu chọc Mạc Tử Hiên.

Mạc Tử Hiên lạnh lùng liếc Lạc Tử Ngôn một cái, sau đó nâng ly rượu đỏ ở trên bàn lên, một hơi uống hết. Rồi sau đó nhìn ly rượu trống trơn , hắn Mạc Tử Hiên chưa bao giờ buồn bực như vậy, mỗi một ngày đều bị chính bà nội mình giữ chặt chẽ, không đi gặp người thân thiết thì cũng tham gia các loại yến hội. Lại không thể cự tuyệt lão thái thái, chỉ có thể vâng theo, lão thái thái thở khò khè, một hơi lên không nổi sẽ nguy hiểm đến tánh mạng. Hắn rót rượu ình, một hơi uống hết.