Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 209: Đậu Đậu




Một cậu bé nhỏ (tiểu nam hài) vô cùng đáng yêu, đang chạy tới bên xe, tóc cậu bé hơi xoăn, mặc một bộ quần áo giả tây trang, áo sơ mi trắng, gương mặt tròn trịa, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng, lỗ mũi khéo léo, cánh môi phấn hồng, dáng dấp cậu bé nhỏ này giống như đúc Đậu Đậu nhà cô!

Vũ Vi nhất thời sửng sốt, đứa bé này chính là đứa con khác của cô. Cậu bé nhỏ vui vẻ chạy đến trước xe, nhẹ nhàng vỗ cửa xe, nhẹ giọng kêu, "Dì ơi, dì Lạc ơi."

Cặp mắt Vũ Vi đã ươn ướt. . . .

Lạc Ngưng Nhi xuống xe, ôm cậu bé nhỏ vào trong ngực, cưng chìu nựng chóp mũi cậu bé một cái, "Lần sau không cho chạy đến trước xe nữa nghe chưa, rất nguy hiểm biết không hả?"

Cậu bé nhỏ ôm cổ Lạc Ngưng Nhi, nghe lời gật đầu một cái.

Vũ Vi lau nước mắt, mở cửa xe, xuống xe.

Chạy mấy bước đến bên cạnh Lạc Ngưng Nhi cùng đứa bé, kích động nhìn cậu bé.

Cậu bé tựa hồ cảm thấy có người ở nhìn, không khỏi quay đầu nhìn Vũ Vi, cười một tiếng với Vũ Vi, lễ phép kêu, "Chào dì ạ."

Một tiếng dì này, khiến trong lòng Vũ Vi ê ẩm.

Cô tiến lên một bước, đưa ra đôi tay, nhìn cậu bé nhỏ, "Cho dì ôm con một cái có được không?"

Cậu nhóc nhìn Lạc Ngưng Nhi một cái, sau đó gật đầu một cái, "Được ạ." Nói xong bé đưa đôi tay ra, chờ Vũ Vi ôm bé.

Vũ Vi tiến lên một bước ôm cậu nhóc vào trong ngực, khi cô tiếp xúc với thân thể cậu bé, cảm giác khó nói thành lời kia, cô chưa từng được ôm đứa bé này, khi bé ra đời về sau, cô chỉ nhìn vẻn vẹn đúng một lần mà thôi, hiện tại, ôm đứa bé này vào trong ngực, cô cảm giác có chút không thành thật, hốc mắt hơi ướt, suýt nữa rơi nước mắt .

Đôi tay cậu bé ôm cổ của Vũ Vi, "Dì ơi, con rất thích dì."

Cô dùng sức hít mũi một cái, nén nước mắt, cười một tiếng với cậu, nghẹn ngào hỏi, "Con tên là gì?"

"Đậu Đậu." Cậu bé hé miệng cười cười.

Đậu Đậu?

Hai đứa bé lại trùng tên!

Vũ Vi càng thêm dùng sức ôm Đậu Đậu, "Đậu Đậu thật biết nghe lời !"

Lạc Ngưng Nhi tinh mắt nhìn thấy một cô bé nhỏ đang ôm búp bê từ phòng học đi ra, cô lập tức đoạt lấy Đậu Đậu từ trong ngực Vũ Vi, để dưới đất, "Đậu Đậu, về nhanh lên, ngày mai dì Lạc quay lại thăm con."

"Dạ." Đậu Đậu rất nghe lời gật đầu một cái, lại phất phất tay với Vũ Vi, "Dì ơi, hẹn gặp lại." Dứt lời xoay người chạy tới lớp học.

Vũ Vi muốn vươn tay níu lại tay của Đậu Đậu, cô còn chưa ôm Đậu Đậu đủ mà.

Chỉ là, tay của cô lại bị Lạc Ngưng Nhi níu lại, Lạc Ngưng Nhi mạnh mẽ lôi kéo Vũ Vi đi tới trước xe, mở cửa xe, "Vũ Vi, lên xe, tụi mình phải đi ngay thôi."

"Ngưng Nhi, mình còn muốn ôm đứa bé kia." Vũ Vi mặt cầu xin nhìn Lạc Ngưng Nhi, Đậu Đậu năm tuổi rồi, cô mới chỉ ôm được một lát thôi!

"Vũ Vi, ngày mai trở lại." Lạc Ngưng Nhi đem Vũ Vi đẩy vào trong xe.

Lên xe, Vũ Vi liền nhìn chằm chằm vào yêu bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của Đậu Đậu.

Lúc này, Đậu Đậu không cẩn thận ngã nhào xuống đất, lòng của Vũ Vi, giống như là bị cái gì đánh một cái, rất đau, cô không cần suy nghĩ muốn xuống xe, lại bị Lạc Ngưng Nhi ngăn lại, "Vũ Vi, không cần đâu."

"Nó bị té mà." Vũ Vi nước mắt ngưng tròng nhìn Lạc Ngưng Nhi.

Lạc Ngưng Nhi đau lòng liếc mắt nhìn Đậu Đậu ngã xuống, độc ác nói, "Vậy cũng đừng ra ngoài."