Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 2: Làm người phụ nữ của anh




”Vũ Vi, đừng như vậy.” Lục Hàng không biết vì sao Vũ Vi lại cười to. Trong lòng Lục Hàng hơi khó chịu, anh ta vươn tay nắm lấy bàn tay đang run lên của Vũ Vi, nhìn cánh môi Vũ Vi trắng bệch, Lục Hàng biết trong lòng Vũ Vi rất đau đớn. Bàn tay anh ta không khỏi dùng sức nắm tay Vũ Vi thật chặt, đầy thâm ý nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói, “Kỳ thật anh cũng không nỡ xa em, nhưng đối phương vừa có tiền, lại là con gái một. Đến với cô ấy anh có thể rút ngắn thời gian phấn đấu mười năm thậm chí là hai mươi năm, em có thể hiểu cho anh không?”

Vì tiền bạc vứt bỏ cô, vẫn còn muốn cô thông cảm?

Trong khoảnh khắc đó, Vũ Vi cảm thấy Lục Hàng chẳng qua chỉ là một gã đàn ông không biết xấu hổ, đồng thời cảm thấy mắt mình đúng là bị mù nên mới nhìn lầm anh ta. Cô rút bàn tay mình ra khỏi lòng bàn tay của Lục Hàng, kiềm chế cơn tức giận đang trào dâng trong lòng. Châm chọc nhìn Lục Hàng, “Hiểu, đương nhiên là có thể hiểu rồi.”

Lục Hàng vừa nghe vậy liền vui vẻ không thôi, anh ta xem nhẹ lời châm chọc của Vũ Vi, vô cùng hưng phấn nhìn cô, “Vũ Vi, làm người phụ nữ của anh đi.”

Cho dù tính tình Vũ Vi có tốt, lúc này cũng không kiềm chế được nữa , cô đứng bật dậy khỏi ghế,dùng sức hắt tách coffee trên bàn vào mặt Lục Hàng .Màu cà phê đen đậm chậm rãi từ trên mặt Lục Hàng chảy xuống, vừa vặn che khuất gương mặt ghê tởm của Lục Hàng , cô lạnh lùng nhìn Lục Hàng, cực kỳ phẫn nộ nói, “Lục Hàng, anh không biết xấu hổ là gì sao?” Nói xong,cô dùng sức đặt mạnh tách coffee trong tay xuống mặt bàn, cầm túi xách của mình lướt qua Lục Hàng tiến về phía cửa ra nhà hàng.

Nhưng cô mới đi được vài bước, đã bị Lục Hàng lạnh lùng gọi lại, “Chờ một chút.”

Vũ Vi dừng bước quay đầu lại nhìn Lục hàng, cô thật sự muốn nhìn xem Lục Hàng còn có thể nói gì!

Lục Hàng không hề để ý đến việc bị hắt cà phê, anh ta cầm khăn tay nhẹ nhàng lau cà phê trên mặt, sau đó, tao nhã đứng lên khỏi ghế, lấy từ trong túi áo ra tấm chi phiếu đã chuẩn bị sẵn, đưa tới trước mặt Vũ Vi, ” Đây là mười vạn. Vì bốn năm nay cô cũng đã đưa cho tôi khỏang bảy ,tám vạn,nay tôi đưa cho cô mười vạn, xem như cả vốn lẫn lời đều trả lại cho cô. Từ nay về sau, chúng ta đã thanh toán xong xuôi.” Nói xong, khóe miệng Lục Hàng hiện nên nụ cười xấu xa, hắn cố ý nhẹ buông tay để tấm chi phiếu rơi xuống dưới chân Vũ Vi. Đối mặt với sự vũ nhục trắng trợn của Lục Hàng, Vũ Vi không có tức giận, mà khom người nhặt tấm chi phiếu lên, nắm trong tay thật chặt,ngưỡng mặt khinh bỉ nhìn Lục Hàng, “Thanh toán xong xuôi? Anh nợ tôi tiền bạc thì có thể trả nợ, anh nợ tôi tình cảm thì sao? Vậy tình yêu bốn năm nay tôi dành cho anh,anh trả tôi như thế nào?”

Lục Hàng hừ lạnh, cười nói, “Đó là do cô tự nguyện , tôi cũng không bắt buộc cô yêu tôi.”

Nhìn sắc mặt Lục Hàng không có nửa điểm áy náy, Đồng Vũ Vi cảm thấy khó thở, tiến lên một bước đưa tay tát mạnh vào mặt Lục Hàng, “Lục Hàng, đến giờ tôi mới biết được, bản tính anh vốn là một tên cặn bã nhất trong những tên cặn bã mà tôi từng gặp.” Nói xong, cô hung dữ trừng Lục Hàng, xoay người đi ra cửa nhà hàng.

Lục Hàng tức giận nắm chặt hai tay trừng mắt nhìn theo bóng cô.

Đi ra cửa nhà hàng, bước chân Vũ Vi tiến nhanh về phía trước, đi thẳng đến nơi ít người qua lại,đến khi hai chân cô mềm nhũn ngồi phịch xuống ven đường lót gạch hình răng cưa, ngơ ngẩn nhìn xe cộ lui tới. . . . . .

Cùng lúc đó, trong nhà hàng cũng có một người đàn ông cùng cảnh ngộ với Vũ Vi – Mạc Tử Hiên.