Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 193: Sỉ nhục




"Có." Lạc Ngưng Nhi chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không nhìn bà cụ." Con với Mạc Tử Phàm là kết hôn giả. Con phạm phải sai lầm, phải hầu tòa." Dứt lời, khóe miệng cô lộ ra nụ cười giễu cợt hời hợt (nhất mạt: mình tra ko ra là gì nên phăng z), "Là Mạc Tử Phàm giúp con giải quyết, nhưng mà, cũng do hắn bày mưu khiến con phạm sai lầm, chính là bức con giả vờ kết hôn với hắn, làm cho bà nội an tâm rời khỏi nhân thế. Hiện tại bà nội không có bệnh, chúng con cũng không cần thiết duy trì đoạn hôn nhân này nữa rồi,con muốn ly hôn."

"Cô!" Lão thái thái vừa nghe bốn chữ con muốn ly hôn mà Lạc Ngưng Nhi nói ra nhất thời tức giận không thôi, Lạc Ngưng Nhi này, cùng Mạc Tử Phàm giả vờ kết hôn thì thôi, là xử nữ thì cũng thôi đi, nhưng lại ở trong bệnh viện thông báo loạn, làm hại Mạc Tử Phàm trở thành trò cười của mọi người, kết hôn mấy tháng mà bà xã vẫn còn là xử nữ, không muốn cũng biết phương diện nào Mạc Tử Phàm ‘ không được ’ rồi.

Bà bỗng nhiên từ trên ghế salon đứng lên, duỗi ra ngón tay chỉ vào chóp mũi Lạc Ngưng Nhi, muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Lạc Ngưng Nhi làm cho đến nỗi nói không nên lời, chỉ là một mặt tức giận nhìn chằm chằm Lạc Ngưng Nhi.

"Lời nói, con đã nói xong, hẹn gặp lại." Lạc Ngưng Nhi căn bản không để ý tới sắc mặt tức giận của bà cụ, xoay người đi tới cổng biệt thự.

"Đứng lại!" Lão thái thái lạnh giọng gọi Lạc Ngưng Nhi lại.

Nữ giúp việc thấy lão thái thái giận đến nỗi đứng không vững, lập tức bước lên đỡ lấy bà cụ.

Nữ giúp việc đỡ bà đi tới trước người của Lạc Ngưng Nhi, bà duỗi ra ngón tay chỉ vào vòng tai Lạc Ngưng Nhi, dây chuyền, chiếc nhẫn, còn có chiếc váy, "Những thứ này đều là của nhà họ Mạc chúng tôi, cô bây giờ đã không phải là người nhà họ Mạc nữa rồi, để những thứ đó lại, để lại."

"Bà à!" Vũ Vi nghe được bà lão đối xử như vậy với Lạc Ngưng Nhi, nhất thời tức giận không thôi, chạy đến trước người của Lạc Ngưng Nhi, đứng giữa lão thái thái và Lạc Ngưng Nhi, đối mặt với lão thái thái, "Mọi thứ trên người Ngưng Nhi để con trả, để cho cô ấy đi đi."

"Không thể!" Lão thái thái cắn răng nghiến lợi nói. Tựa hồ Lạc Ngưng Nhi không để lại những thứ đó, bà cũng sẽ cho Lạc Ngưng Nhi bỏ đi.

"Bà nội!" Giọng nói Vũ Vi không khỏi gia tăng rất nhiều."Cho dù giữa Ngưng Nhi và Mạc Tử Phàm xảy ra chuyện gì, đây cũng là chuyện giữa bọn họ, chúng ta không cách nào can dự. Bất kể giữa hai người bọn họ là kết hôn thật hay là kết hôn giả, ít nhất, tình cảm Lạc Ngưng Nhi đối với bà là thật."

Sắc mặt của bà cụ thay đổi trong giây lát, nhìn thật sâu Vũ Vi một cái, vừa nhìn về phía Lạc Ngưng Nhi sau lưng Vũ Vi, cắn răng, độc ác nói, "Không được!"

Lạc Ngưng Nhi giận quá hóa cười, hơn nữa cười đến rất lớn tiếng, "Bà nội, con trước kia vẫn rất kính trọng bà, hiện tại. . . ." Cô hơi giễu cợt nhìn bà cụ, chỉ vào khuyên tai trên lỗ tai, chậm rãi mở miệng nói,

"Cái này là giả, kim cương cũng là giả, là con mua trên mấy quán vỉa hè. Dây chuyền, kể cả tất cả đồ trang sức trên người con, tất cả đều là đồ giả, những thứ đồ này cộng lại chưa tới hai trăm tệ, nếu bà nội thích, con có thể để lại cửa nhà bà, nhưng mà, bà phải đưa cho con ba trăm tệ." Dừng một chút, cô không nhìn sắc mặt khó coi của bà cụ, tiếp tục mở miệng nói, "Đúng rồi, con quên, còn có bộ váy này nữa, váy này này là con mua đồ nhái, nếu bà nội không ngại váy nhái, con cũng có thể cởi ra, nhưng bà nội phải mua một khác giống như vậy cho con."

Lời nói của Lạc Ngưng Nhi, làm sắc mặt của bà cụ trở nên khó coi khó hơn nữa, khó coi đến mức không thể khó coi hơn được nữa, vốn là bà muốn mượn cơ hội này sỉ nhục Lạc Ngưng Nhi một chút, nhưng không có nghĩ đến, lại bị Lạc Ngưng Nhi sỉ nhục.

Bà bị Lạc Ngưng Nhi làm cho giận đến thở dốc từng cơn, sau đó vung tay lên, "Cút, về sau không bao giờ cho cô xuất hiện tại trước mắt của tôi nữa!