Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 188: Tử Hiên, Em tới đây…




Đêm khuya, Tề Mỹ Linh kéo thân thể mệt mỏi trở lại biệt thự, đi vào phòng ngủ của Mạc Tử Hiên, nương theo ánh trăng yếu ớt từng bước từng bước đi tới bên cạnh anh, cúi người hôn lên gò má của anh, cô vốn chỉ định hôn anh một cái rồi rời đi, nhưng cô lại lưu luyến nụ hôn ngày càng sâu từ gương mặt anh tuấn đến cánh môi, cô nhẹ nhàng cạy hàm răng cái lưỡi rất linh xảo tiến vào trong khoang miệng anh, cùng lưỡi anh quấn lấy, đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực to lớn, dừng lại trước hai khỏa nhô trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve, tiếp một đường hôn xuống xương quai xanh, lồng ngực rồi xuống bụng, xuống vật giữa hai chân, mỗi một chỗ cô đều hôn qua một lần, đáng tiếc mặc cho cô ra sức mặc cho cô lấy lòng anh chính là một chút phản ứng cũng không có!

(thật hâm mộ các bạn edit các chuyện có H, mới nhiêu đây mình đã tốn hết 3h nhưng vẫn thấy không ổn mong các bạn thông cảm ^^)

Cô dừng lại tất cả động tác nhìn chầm chầm người đang nằm trên giường, anh thế nhưng một chút phản ứng cũng không có?

Cô chỉ biết đau lòng mà rơi lệ, hai chân mềm nhũn quỳ gối bên giường nhìn chằm chằm Mạc Tử Hiên đang ngủ say chất vấn "Tại sao? Tại sao em đã cố gắng như quyến rũ anh lấy lòng anh, nhưng tại sao anh một chút phản ứng cũng không có? Tại sao?" Hai tay của cô từng phát từng phát đánh vào cánh tay của anh, tại sao cô không thể chứ?

Rõ ràng Trác Nhất Phi đối với cô có cảm giác, người đàn ông kia với cô cũng có cảm giác, vậy tại sao Mạc Tử Hiên đối với cô một chút cảm giác cũng không có? Tại sao?

Hồi lâu khi đã khóc đủ cô từ dưới đất đứng lên gạt đi nước mắt trên mặt, cởi quần áo xuống bò lên giường, lần nữa hé miệng liếm vật tượng trưng phái nam của anh cô không tin, mình không làm được!

Nhưng cô thật không làm được, anh cứ một chút phản ứng cũng không có.

Tề Mỹ Linh cực kỳ tức giận ngồi trên giường, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm Mạc Tử Hiên "Mạc Tử Hiên, anh tưởng rằng như vậy có thể ngăn tôi sao, mặc dù không trở thành người của anh tôi vẫn có biện pháp để ở lại bên cạnh anh cả đời!" Dứt lời cô xuống giường, từ túi của mình lấy ra một cây dao găm nhỏ leo lên giường trên cầm dao găm trên cổ tay mình gạch một đường. . . , nhìn vết máu đỏ trên giường khóe miệng cô lộ ra nụ cười nhạt rồi hả hê mỉm cười "Mạc Tử Hiên, em tới đây. . . . . . . ."

Sáng sớm, Mạc Tử Hiên chậm rãi mở mắt, khi anh phát hiện chính mình cả người trần truồng nằm trên giường tâm không khỏi rơi xuống lộp bộp, anh lập tức từ trên giường bật dậy, tầm mắt rơi vào vết máu đỏ tươi trên giường, vết máu đỏ như đâm vào mắt anh đau đớn.

Coi như là kẻ ngốc anh cũng biết mình bị Tề Mỹ Linh gài bẫy.

Một khắc kia sắc mặt anh trắng bệch, thân hình cứng ngắc ngồi ở trên giường thật lâu cũng không thể nhúc nhích. . . .

Hồi lâu anh mới lấy lại tinh thần, hai tay nắm thành quả đấm kêu răng rắc, Tề Mỹ Linh! Cô ả lại dám cho bỏ thuốc hãm hại hắn!

Anh lập tức gọi điện cho Tề Mỹ Linh, nhưng chỉ nhận được thông báo đối phương đang trong tình trạng tắt máy. . . .

Mạc Tử Hiên sợ Tề Mỹ Linh sẽ tìm Vũ Vi, vội vã mặc quần áo rời đi Mạc gia.

Lúc này, Vũ Vi đã sớm rời giường, thấy Mạc Tử Hiên không có ở bên cạnh liền biết anh chưa trở về. Xem ra anh thật sự rất mệt mới chọn ở lại biệt thự qua đêm.

Vũ Vi rời giường đi chuển bị ít thức ăn đơn giản ình , mới vừa đem cháo múc vào trong chén, có tiếng chuông cửa vang lên