Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 184: Coi như tiễn em




Tề Mỹ Linh cố ý trầm mặc một hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng nói, "Đưa, thì không cần , nhưng em muốn trước khi đi gặp anh một lần, được không?" Cô cố ý làm thanh âm mình nghe qua thật bình tĩnh, như vậy, Mạc Tử Hiên sẽ tin tưởng cô đã đối với hắn chết tâm rồi.

Mạc Tử Hiên hơi run sợ một phen, sau đó đáp ứng, "Được. Cô chọn thời gian địa điểm đi."

Nghe Mạc Tử Hiên đáp ứng, khóe miệng Tề Mỹ Linh đắc ý tươi cười, "Liền hiện tại."

Sắc mặt Mạc Tử Hiên trầm xuống, lạnh giọng cự tuyệt, "Hiện tại không được. Trời mưa , tôi muốn ở bên cạnh Vũ Vi."

Lời nói lãnh tình thâm sâu làm Tề Mỹ Linh bị thương, cô đứng ở trong mưa to muốn gặp hắn một lần, nhưng là trong lòng của hắn cũng chỉ có cái gọi là Đồng Vũ Vi!

Hai tay Tề Mỹ Linh gắt gao nắm thành quả đấm, trong lòng ngầm hừ lạnh, Mạc Tử Hiên tôi sớm hay muộn cũng sẽ làm cho trong lòng anh chỉ có một người phụ nữ là Tề Mỹ Linh tôi! Hôm nay, anh không gặp cũng phải gặp tôi, không muốn cũng phải muốn, bởi vì, cô ôn nhu nói, "Nhưng là làm sao bây giờ a?Em đang ở ngoài cửa nhà anh."

Mạc Tử Hiên sửng sốt, đi đến phòng ngủ chính mình, xuyên thấu qua ban công nhìn tới cửa, chỉ nhìn thấy thân thể Mỹ Linh nhỏ gầy đứng ở trong mưa gió lạnh rung.

Mạc Tử Hiên tức giận. Tề Mỹ Linh cư nhiên đứng ở trong mưa gió, vạn nhất mắc mưa, sinh bệnh làm sao bây giờ? Hắn thở ra một hơi, sau đó chạy ra phòng ngủ.

Tề Mỹ Linh thấy Mạc Tử Hiên đứng ở cửa sổ nhìn cô, cô biết Mạc Tử Hiên nhất định sẽ gặp của cô, nhất định!

Quả nhiên, không bao lâu, cô liền nhìn thấy Mạc Tử Hiên chạy từ biệt thự ra. Thẳng đi đến trước thân cô.

Trong lòng cô nhảy nhót không thôi, hưng phấn cực kỳ! Mạc Tử Hiên, tối hôm nay anh liền là của Tề Mỹ Linh tôi rồi. Nhưng là trong long cô kiềm chế nhảy nhót cùng hưng phấn, giả bộ sắc mặt bình tĩnh quay lại nhìn Mạc Tử Hiên, "Cám ơn anh có thể gặp. . . em."Chữ em vừa nói ra, hai chân cô mềm nhũn,rơi vào hôn mê.

Mạc Tử Hiên không dự đoán được Tề Mỹ Linh cư nhiên té xỉu, lập tức đỡ Tề Mỹ Linh, ôm cô trở lại biệt thự, thẳng lên phòng khách ở lầu hai mà đi.

Hắn nhẹ nhàng mà đem Tề Mỹ Linh để đặt trên giường, chuẩn bị rời khỏi biệt thự, bồi Vũ Vi, nhưng là nhìn gương mặt Tề Mỹ Linh xanh sao, hắn lại không thể rời đi. Bởi vì Tề Mỹ Linh sở dĩ mắc mưa, là bởi vì hắn, trước khi hắn sinh bệnh nặng, suýt nữa chết, là Tề Mỹ Linh chẳng phân biệt được ngày đêm chiếu cố hắn, kết quả, hắn hết bệnh, thân thể Tề Mỹ Linh lại mệt muốn chết rồi, mỗi khi đến ngày mưa, bọn họ không thể gặp mưa, nếu không sẽ phát sốt đến hôn mê, nghiêm trọng mà nói, còn có thể nguy hiểm đến tánh mệnh.

Tính theo, Tề Mỹ Linh coi như là ân nhân cứu mạng hắn rồi.

Liền tính hắn đã không còn cảm tình với Mỹ Linh, cũng không thể đem chính ân nhân cứu mạng mình để tại nơi này a!

Hắn thâm sâu nhìn Tề Mỹ Linh một cái, sau đó xoay người, gọi nữ giúp việc tới đổi y phục sạch sẽ cho Tề Mỹ Linh, hơn nữa kêu nữ giúp việc chăm sóc bên cạnh Tề Mỹ Linh.

Chính mình trở lại phòng ngủ, chờ Tề Mỹ Linh tỉnh lại.

Một thời gian dài đi qua, Tề Mỹ Linh vẫn không có tỉnh lại.

Hắn nhàm chán, mở ra một chai rượu đỏ, bắt chéo hai chân, dựa vào sô pha, uống rượu.

Phòng bị người ở bên ngoài nhẹ nhàng mà gõ vang, Mạc Tử Hiên cầm ly rượu trong tay đặt ở trên bàn trà, lạnh lùng phân phó nói, "Tiến vào."

Tề Mỹ Linh mặc sạch sẽ quần áo, đi vào phòng.

Mạc Tử Hiên nhìn thấy Tề Mỹ Linh đã tỉnh lại, thoáng cười, hắn từ trên ghế sofa đứng lên, đi đến trước người Tề Mỹ Linh, "Tôi đưa cô trở về." Đưa Tề Mỹ Linh hắn có thể về nhà xem mưa Vi.

Cư nhiên cứ như vậy muốn nhanh chóng đưa cô rời đi?

Tay Tề Mỹ Linh giấu ở trong ống tay áo gắt gao nắm thành quả đấm, trong lòng phẫn nộ, trên mặt lại mang theo mỉm cười nhìn Mạc Tử Hiên, "Em ngày mai thì đi , chẳng lẽ anh cũng không thể cùng em uống một ly,coi như đưa tiễn em được sao ?" Nói xong không coi Mạc Tử Hiên có đáp ứng hay không , cô thẳng đi đến bàn trà, chậm rãi ngồi xuống.