Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 182: Một loại hạnh phúc Thiên đường




Nói xong, Trác Nhất Phi đem danh thiếp vẫn cầm trong tay nhét vào tay Tề Mỹ Linh, " Đây là danh thiếp của tôi, khi nào cần tôi giúp, gọi điện thoại liền hảo." Nói xong, hắn đánh giá thân hình Tề Mỹ Linh no đủ vài lần, bên trong hai tròng mắt, xoay người rời đi. Ưu tú như vậy, hắn cũng không thể chiếm, chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút đáng tiếc rồi.

Xe chậm rãi tiến vào nhà, Mạc Tử Hiên ngẩng đầu nhìn, đèn trong nhà đã tắt, hắn không khỏi cười, xem ra bảo bối của hắn đã ngủ thiếp rồi.

Về đến nhà, Mạc Tử Hiên yên lặng không một tiếng động tiến vào phòng, sợ chính mình đánh thức Vũ Vi, hắn cởi hết y phục xuống leo lên giường, đem Vũ Vi gắt gao ôm vào trong ngực của mình.

Đang ngủ say Vũ Vi cảm giác được chính mình lọt vào trong lòng ngực ấm áp, thân thể cô nhỏ xinh hướng nguồn nhiệt ấm áp tiếp tục ngủ say.

Cô không biết là,một động tác nho nhỏ của cô làm ột chỗ nào đó của Mạc Tử Hiên nháy mắt bắt đầu bành trướng.

Mạc Tử Hiên đè lại khô nóng bụng dưới kia, vươn tay sủng nịch vút ve đầu Vũ Vi, tiểu yêu tinh,em cho anh uống thuốc gì? Để cho anh chỉ khẽ đụng em, đã điên cuồng muốn em!

Nhưng là hắn nhịn xuống , Vũ Vi ngủ ngon như vậy, thơm như thế, hắn không đành lòng đánh thức Vũ Vi, đành phải để cho vật tượng trưng của nam tính đang bành trướng từ từ khôi phục nguyên trạng , bất quá, cái công trình khổng lồ này cư nhiên dùng mấy giờ mới hoàn thành.

Mạc Tử Hiên mới vừa ngủ say, cảm giác được một đôi tay nhỏ nhẹ nhàng mà vuốt ve thân hình của hắn, từ trên xuống dưới, từ ngực to lớn chậm rãi mò mẫn xuống phía dưới, tay nhỏ cực nóng chậm rãi xẹt qua bụng dưới, nhẹ dừng lại nơi đó của hắn.

Mạc Tử Hiên mở hai mắt, xoay người một cái đem Vũ Vi đặt ở dưới thân mình, "Đồng Vũ Vi, em lại nghịch ngợm rồi."

Nhưng Vũ Vi lại hé miệng cười, chân mày quay lại nhìn Mạc Tử Hiên, hờn giận hỏi lại hắn, đêm qua cô đều không có thấy hắn, trong lòng mới khẩn trương, mới có thể làm ra hành động như vậy, hắn lại nói cô nghịch ngợm?"Như thế nào? Anh không thích người ta nghịch ngợm sao?"

"Không, thích, cực kỳ thích, bất quá, anh càng thích như vậy!" Nói xong, hắn cười xấu xa, động thân một cái tiến vào Vũ Vi.

Bên trong một mảnh ấm áp.

Triền miên qua đi, hai người mồ hôi đầm đìa nằm ở trên giường.

Tay Mạc Tử Hiên gắt gao nắm tay Vũ Vi, thật lâu sau, hắn thở ra một hơi, từ trên giường bò xuống, " Anh đi làm bữa sáng, em ngủ thêm một lát nữa đi." Nói xong, môi mỏng khêu gợi ở trên trán Vũ Vi ấn xuống một nụ hôn,xuống giường.

Vẻ mặt Vũ Vi hạnh phúc nhìn bóng dáng rời đi Mạc Tử Hiên, lúc này cô, giống như đặt mình trong Thiên đường, mỗi một ngày đề vui vẻ cùng hạnh phúc.

Kế tiếp một tháng, Vũ Vi mỗi một ngày đều hưởng thụ đặt mình trong cuộc sống Thiên đường hạnh phúc.

Hôm nay, chạng vạng,Vũ Vi bắt đầu thu thập hành lý, cô chuẩn bị cùng Mạc Tử Hiên đến biệt thự Mạc gia ở.

Ở trong này, thật sự cực kỳ vui vẻ, nhưng là Mạc Tử Hiên cứ vài ngày liền trở về lấy mấy bộ quần áo, công tác bận rộn như vậy vẫn còn làm ba bữa cơm cho cô, cô sợ Mạc Tử Hiên mệt muốn chết rồi, trở lại biệt thự Mạc gia, toàn bộ đều có nữ giúp việc, Mạc Tử Hiên liền không vất vả nữa rồi.

Về đến nhà Mạc Tử Hiên nhìn thấy Vũ Vi thu dọn hành lý, không khỏi có chút ngoài ý muốn, hắn đem cái chìa khóa ném đến trên sofa, đi đến phòng ngủ, từ phía sau ôm lấy Vũ Vi, " Sao em lại thu dọn hành lý vậy?"

Vũ Vi hé miệng cười, đầu dựa vào bả vai Mạc Tử Hiên, một đôi tay nhỏ nắm lấy tay lớn của Mạc Tử Hiên, " Em muốn dọn về biệt thự ở."