Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 179: Đừng chạm vào tôi




Bữa tiệc rất nhanh bắt đầu, Mạc Tử Hiên luôn luôn thích yên tĩnh đứng ở ban công, trước cửa sổ trong suốt to lớn, điện thoại cầm trong tay, "Ăn cơm chưa?"

Vũ Vi vừa ăn bánh sủi cảo đóng gói, vừa gật đầu, "Đang ăn nè. Khi nào về?" Nàng phát hiện mới một ngày không thấy Mạc Tử Hiên, cô cũng rất nhớ anh.

Mạc Tử Hiên xoay người mọi nơi liếc mắt nhìn, phát hiện người anh chờ còn chưa đến, liền thấp giọng nói với Vũ Vi, "Còn phải đợi thêm tí nữa. Em ngủ trước đi, xong việc, anh về liền."

"Dạ." Vũ Vi đánh một cái hà hơi thật lớn, vội vã ăn xong bữa tối, liền đến phòng ngủ đi ngủ.

Lúc cúp điện thoại, Mạc Tử Hiên vẫn đứng ở ban công như cũ, thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

"Không nghĩ tới ba người chúng ta hôm nay đều độc thân." Lạc Tử Ngôn bưng ly rượu đỏ đi tới sau lưng Mạc Tử Hiên.

"Có thể là bọn họ hẹn với nhau trước." Lãnh Ngôn một tay đút túi, một tay cầm điếu thuốc đã hút được một nửa, đứng ở bên người mạc Tử Hiên, hắn thấy hai tay Mạc Tử Hiên trống trơn, liền từ bên trong túi quần lấy bao thuốc lá ra, đưa tới trước người của Mạc Tử Hiên, "Hút một điếu."

"Tôi cai rồi. Vũ Vi không thích mùi thuốc lá." Mạc Tử Hiên uyển ngôn(nhẹ nhàng) cự tuyệt.

Lãnh Ngôn cùng lạc Tử Ngôn nhìn nhau cười một tiếng, đặc biệt là Lạc Tử Ngôn đánh giá trên dưới Mạc Tử Hiên, sau đó cảm thán, "Sức mạnh của tình yêu nha! Thật đúng là lớn mà! Lại có thể đủ để cho cậu nghiện thuốc như vậy mà bỏ được. Sao lại bỏ được thói quen hay vậy?" Cái này không phải khoa trương, trước kia Mạc Tử Hiên một ngày hai gói thuốc lá cũng không đủ, mà bây giờ lại một cây cũng không rút ra, hắn thật lòng cảm thấy sức mạnh của tình yêu rất lớn.

"Nghĩ đến Vũ Vi, cơn nghiện thuốc lá của tôi tự nhiên biến mất không thấy gì nữa." Mạc Tử Hiên cười nhạt, không thấy cai thuốc vì Vũ Vi mà mất thể diện.

Lạc Tử Ngôn phất phất tay với người phục vụ, người phục vụ đứng giữa bữa tiệc, bưng khay đi tới trước người của Lạc Tử Ngôn, anh ấy cầm một ly rượu đỏ lên đưa tới trước người của mạc Tử Hiên, "Rượu đỏ cũng có thể chứ."

Mạc Tử Hiên hé miệng cười cười, nhận lấy ly rượu đỏ từ trong tay Lạc Tử Ngôn, hơn nữa cùng Lạc Tử Ngôn chạm ly, "Cạn ly." Dứt lời, anh ngước đầu đem trong ly rượu trước mặt, uống một ngụm hết.

Lạc Tử Ngôn cũng không thua kém, ngửa đầu đem trong ly rượu trước mặt rượu đỏ uống cạn.

Uống chút rượu, ba đại nam nhân đứng ở chỗ ban công, vừa thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ, vừa nói chuyện phiếm.

Lạc Tử Ngôn cùng Lãnh Ngôn nói chuyện đều về là con của mình, đáng yêu ra sao, nghịch ngợm như thế nào, còn kêu nhau là sui gia, tâm Mạc Tử Hiên nghe được ngứa một chút hận không được lập tức muốn Vũ Vi sinh một đứa bé thuộc về bọn họ.

"Tử Hiên, các cậu cũng nhanh chóng có con cùng Lãnh Mạc nhà tụi mình năm nay ba tuổi, vừa vặn làm cô dâu nhỏ!" Lãnh Ngôn chuyển đề tài qua trên người của mạc Tử Hiên.

"Không thành vấn đề." Mạc Tử Hiên hé miệng mà cười cười, trong đầu cư nhiên phác thảo dáng vẻ mình nâng đứa bé và Vũ Vi .

"Vậy không được, tôi muốn Nhị Bảo nhà chúng tôi cưới nữ nhi nhà Tử Hiên đấy. Tử Hiên, sinh con trai làm vợ con trai tôi trước, cậu cho Lãnh Mạc sau cũng không muộn." Lạc Tử Ngôn không nhịn được mở miệng nói.

"Tốt, Nhị Bảo nhà các cậu cũng thật đáng yêu, con gái của tôi gả cho người nào cũng được, miễn là con bé thích là tốt rồi."

NLL: chưa đẻ mà làm như thiệt ý ^^

"Tử Hiên?" Một giọng nói dễ nghe của một cô gái xuất hiện ở sau lưng ba nam nhân. Cắt đứt cuộc nói chuyện của ba người đàn ông.

Ba người đồng thời xoay người nhìn về phía trước người cô gái, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi người mặc váy cam, trên mặt treo nụ cười vui vẻ nhìn Mạc Tử Hiên, cô bước tới trước người của mạc Tử Hiên, tay rất tự nhiên kéo cánh tay Mạc Tử Hiên, dáng vẻ kia tựa như bọn họ đã quen nhau từ trước, "Tử Hiên, thật sự là anh! Em còn tưởng rằng em nhìn lầm người đó."