Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 164: Không phải uy hiếp,mà là cảnh cáo




Thân hình Vũ Vi cứng tại chỗ, thật lâu vẫn chưa nhúc nhích, trong đầu cô tất cả đều là hình dáng Mạc Tử Hiên, mỗi khi nghĩ đến Mạc Tử Hiên đối tốt với cô, trong lòng cô liền khó chịu hơn, đồng thời, càng thêm yêu Mạc Tử Hiên rồi.

Trác Nhất Phi lấy cái U* trên bàn, cầm ở trong tay nhìn nhìn, sau đó vẻ mặt buồn cười nhìn Vũ Vi, " Cô lấy cái này để uy hiếp tôi?"

*USB

Vũ Vi vẫn mỉm cười, sau đó sắc mặt trầm xuống, thờ ơ nhìn Trác Nhất Phi, "Không phải uy hiếp cậu, là cảnh cáo cậu! Tôi đã quên nói cho cậu, từ khi mẹ tôi chết, tôi đã cài đặt máy theo dõi trong nhà. Bên trong này ghi lại cái gì tôi nghĩ cậu là người biết rõ nhất. Buổi sáng ngày mai nếu cậu không rút giấy kiện Mạc Tử Hiên,tôi sẽ cần đoạn băng này đưa cậu vào tù!" Vũ Vi lạnh lùng trừng mắt nhìn Trác Nhất Phi một cái, xoay người rời đi.

Trác Nhất Phi cả kinh, cúi đầu nhìn U trong tay, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới trong nhà Đồng Vũ Vi lại có máy theo dõi! Nói cách khác, hành động ngày đó hắn làm với Đồng Vũ Vi toàn bộ đều bị máy theo dõi ghi lại rồi!

Sắc mặt của hắn trầm xuống, trong lòng tức giận không thôi, nếu bên trong này ghi lại như vậy toà án sẽ biết, như thế hắn sẽ ngồi tù, còn có thể mất hết mặt mủi! Thậm chí ảnh hưởng đến cổ phiếu Trác thị!

Tay hắn gắt gao nắm U, thật sự là tức chết hắn rồi!

Một chút, chỉ thiếu chút nữa hắn có thể đưa Mạc Tử Hiên vào ngục giam, nhưng không nghĩ đến bị Đồng Vũ Vi phá hủy!

Trác Nhất Phi đi ra nhà trọ, Vũ Vi thâm sâu thở ra một hơi, cô tin tưởng Trác Nhất Phi không phải ngu ngốc, nên hắn biết nên làm như thế nào!

Cô sở dĩ không có đem U giao cho toà án, bởi vì cô biết Mạc Tử Hiên không hy vọng cô đem chuyện này công khai. Không hy vọng cô bị thương tổn.

Nhớ tới Mạc Tử Hiên, trong lòng của cô một tràng ấm áp, đồng thời cũng có chút áy náy cùng đau lòng, nếu cô hiện tại trở lại bên cạnh Mạc Tử Hiên mà nói, hắn còn có thể chấp nhận cô sao?

*********

Biệt thự Mạc gia.

Mạc Tử Hiên một mình dựa vào sô pha nhấm nháp rượu đỏ.

"Thiếu gia, đại thiếu gia muốn gặp cậu." Nữ giúp việc nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa phòng.

" Tôi không muốn gặp ai bây giờ." Mạc Tử Hiên không cần suy nghĩ lạnh lùng từ chối, lúc này Mạc Tử Phàm tới nơi này đơn giản chính là muốn làm luật sư biện hộ cho hắn, mà hắn không cần.

Một khi Mạc Tử Phàm vì hắn mà biện hộ, như thế chân tướng ấu đả của hắn cùng Trác Nhất Phi sẽ bị bày ra, mà hắn,không thể cho người ta biết chân tướng sự tình, hắn muốn dùng phương thức chính mình bảo vệ Vũ Vi, không cho cô bị thương tổn,cho dù Vũ Vi không thích hắn,cho dù, trong lòng Vũ Vi không có hắn, hắn cũng sẽ bảo vệ Vũ Vi đến cùng, bảo vệ Vũ Vi, đây cũng là tình yêu hắn dành cho Vũ Vi!

"Tử Hiên, là anh." Nơi cửa truyền đến thanh âm trầm thấp của Mạc Tử Phàm.

"Anh, nếu là vì chuyện quan tòa, thì anh không cần nói, em sẽ không cho anh làm luật sư biện hộ đâu." Mạc Tử Hiên rót ly rượu đỏ, ngửa đầu một ngụm uống hết, hắn thưởng thức ly rượu trong tay, hắn lại nói với Mạc Tử Phàm ở ngoài, "Sau khi em vào tù, Mạc thị liền giao cho anh rồi."

"Anh cũng muốn làm luật sư cho em nhưng mà không được a bởi vì Trác Nhất Phi đã huỷ bỏ đơn kiện em rồi." Thanh âm Mạc Tử Phàm trầm ổn xuyên thấu qua cửa phòng truyền vào trong lỗ tai Mạc Tử Hiên.

Mạc Tử Hiên sửng sốt, lập tức từ trên ghế sofa đứng lên, vài bước đi đến trước cửa, dùng lực đem cửa phòng mở ra, "Anh đang nói đùa phải không?"

"Em cảm thấy anh có thể đem chuyện em ở tù mà đem ra nói đùa được à?"Vẻ mặt Mạc Tử Phàm cực kỳ nghiêm túc nhìn Mạc Tử Hiên, anh cực kỳ thích nói đùa, nhưng tuyệt đối không đem chuyện người thân mình ra đùa giỡn.

Nhìn thấy vẻ mặt Mạc Tử Phàm nghiêm túc, Mạc Tử Hiên biết, Tử Phàm không có nói đùa."Tại sao lại có thể như vậy?" Hắn đạp lên hai đoạn xương sườn của Trác Nhất Phi, làm hại hắn ta ở trong bệnh viện một tháng, hắn biết Trác Nhất Phi sẽ không có tốt mà buông tha hắn.