Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 161: Mạc Tử Hiên phải ngồi tù




"Thật không?" Vũ Vi trợn to mắt nhìn hỏi cô gái kia, mới vừa tâm tình còn như đưa đám nhất thời đã khá lên nhiều.

Cô gái hé miệng mà cười cười, "Thật, cô rất may mắn, vừa lúc một nhân viên từ chức không làm. Sao nào? Có đồng ý làm việc ở đây không?" Cô gái nhìn Vũ Vi hỏi.

"Đồng ý." Vũ Vi không cần suy nghĩ mà nói.

Trong phòng ăn.

Lạc Tử Ngôn cầm điện thoại di động, ở bên tai Mễ Tiểu Đồng, Mễ Tiểu Đồng vừa ăn thịt bò bít tết, vừa hỏi người bên đầu điện thoại."Cô ấy nghi ngờ không?"

"Không có, cô ấy rất vui vẻ, cho là mình rất may mắn." Đối phương nói với Tiểu Đồng.

"Vậy thì tốt." Mễ Tiểu Đồng ý bảo Lạc Tử Ngôn cúp điện thoại, sau đó cô nhìn Mạc Tử Hiên, "Ngày mai Đồng Vũ Vi mà có thể đi làm. Anh yên tâm, tôi sẽ để ý cô ấy."

Mạc Tử Hiên cảm kích nhìn Mễ Tiểu Đồng một cái.

"Mạc Tử Hiên tiên sinh đúng không. Chúng tôi là cảnh sát đồn XX. . . ."

Một tháng sau.

Đồng Vũ Vi đem những quần áo khách hàng thử mà không mua treo lại lên móc áo.

Sau khi sắp xếp quần áo gọn gàng, cô duỗi cái lưng mỏi, đi tới trước cửa sổ, nhìn người đi đường lui tới thông qua cửa kính to lớn trong suốt, mỗi một ngày, chỉ cần bận rộn qua đi, cô sẽ cảm thấy trong lòng có chút trống trải, giống như là khuyết đi thứ gì đó, mỗi lúc như vậy, cô sẽ đứng ở trước cửa sổ, nhìn trên đường cái, như vậy trong lòng của cô mới có thể lắp đầy được một chút.

"Đồng Vũ Vi?" Là câu hỏi, cũng là câu khẳng định.

Giọng nói xa lạ làm Vũ Vi có chút giật mình, nàng quay đầu nhìn không biết từ lúc nào có một cô gái đứng ở bên người cô, khi cô thấy đối phương có phần quen thuộc, không khỏi sửng sốt, "TT?"

Mễ Tiểu Đồng khẽ mỉm cười với Vũ Vi, lịch sự vươn tay, "Xin chào, tôi là Mễ Tiểu Đồng, dĩ nhiên, cô cũng có thể gọi tôi TT, chẳng qua tôi còn có cái tên là Mễ Tiểu Đồng."

Vũ Vi nhanh chóng vươn tay, bắt tay Mễ Tiểu Đồng, "Cô mạnh khỏe." Dứt lời, cô có chút không hiểu nhìn Mễ Tiểu Đồng, không hiểu tại sao Mễ Tiểu Đồng lại tìm cô, cô với cô ấy hình như không quen nhau mà!

"Có thời gian không theo tôi uống một ly cà phê?" Trên mặt Mễ Tiểu Đồng mỉm cười thản nhiên nhìn Vũ Vi hỏi.

Vũ Vi hơi suy nghĩ một chút, sau đó uyển chuyển cự tuyệt, "Thật ngại tôi không có thời gian." Cô với Mễ Tiểu Đồng không quen thân, Mễ Tiểu Đồng tìm cô, nhất định có liên quan đến Mạc Tử Hiên, mà cô, không muốn dây dưa đến Mạc Tử Hiên nữa.

Dường như biết Vũ Vi sẽ cự tuyệt cô, Mễ Tiểu Đồng tay ôm ngực, khóe miệng hơi nhếch lên, một đôi mắt to ngập nước nhìn chằm chằm cặp mắt Vũ Vi, "Sao vậy, sợ tôi cùng cô nói về Mạc Tử Hiên à?"

Vũ Vi không nghĩ tới Mễ Tiểu Đồng sẽ hỏi trực tiếp như vậy, cô hơi ngẩn ra, giương mắt con mắt quay lại nhìn Mễ Tiểu Đồng, "Phải tôi không muốn liên quan đến bất kì chuyện gì của Mạc Tử Hiên nữa." Dừng một chút giống như là chứng minh mình căn bản không quan tâm đến Mạc Tử Hiên, cô còn nói, "Chuyện của anh ta không có một chút quan hệ với tôi."

Mễ Tiểu Đồng cười nhạt, "Nhưng, làm thế nào đây? Kể từ gặp phải cô, tất cả chuyện Mạc Tử Hiên, đều liên quan tới cô, bao gồm, cũng như chuyện anh ta sắp ngồi tù nữa."

Mạc Tử Hiên sẽ ngồi tù?

Làm sao lại như vậy? Làm sao có thể?

Vũ Vi sửng sốt, sắc mặt của cô nhất thời thay đổi, tâm, tựa hồ bị thứ gì hung hăng đánh một cái, có chút đau.

Cô cho là, trong thời gian 1 tháng vừa qua, mình đã không còn có một chút cảm giác gì khác với Mạc Tử Hiên, nhưng khi nghe được hắn phải ngồi tù, lòng của cô cư nhiên treo lên thật cao, cô tiến lên một bước, níu ống tay áo Mễ Tiểu Đồng lại, "Lời cô nói có ý gì?"

Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Vũ Vi, Mễ Tiểu Đồng âm thầm vui mừng, cô quả nhiên không có uổng phí một chuyến tới đây, ít nhất cô nhi ở bêǹn ra, trong lòng Đồng Vũ Vi vẫn có Mạc Tử Hiên. Vẻ mặt cô bình tĩnh nhìn Vũ Vi, chậm rãi mở miệng nói, "Trác Nhất Phi muốn kiện anh ấy tội đả thương người."