Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 153: Giúp ngươi chuẩn bị thuyền




“Vũ Vi đang chạy tới bến tàu, tôi muốn đi bảo vệ cô ấy!” Mạc Tử Hiên mở cửa xe.

Mễ Tiểu Đồng đuổi theo ra biệt thự, đến trước xe Mạc Tử Hiên, đè lại chìa khóa xe, “Cô ấy chẳng qua là đến bến tàu mà thôi, có người bảo vệ cô ấy, sẽ không có chuyện gì, xuống, tiếp tục châm”.

“Tiểu Đồng, đừng cản tôi, tôi phải đi” Mạc Tử Hiên có chút tức giận nhìn Mễ Tiểu Đồng.

“Chẳng lẽ chuyện nhỏ của cô ấy, so với mạng anh quan trọng hơn?” Mễ Tiểu Đông đem chìa khóa rút xuống, tức giận nói.

“Phải” vẻ mặt Mạc Tử Hiên cực kỳ nghiêm túc, “Đưa chìa khóa cho tôi, nếu không, tôi chạy đi”.

Tiểu Đồng tức giận, dùng sức đem chìa khóa nhét lên người Mạc Tử Hiên, “Muốn đi thì đi!” Nói xong, cô tức giận đi vào biệt thự.

Mạc Tử Hiên thậm chí ngay cả dây an toàn cũng không cài, liền lái xe rời đi.

Bến tàu.

Người đàn ông áo đen ngồi ở chỗ tài xế, Vũ Vi ngồi ở vị trí kế bên tài xế, Sở Xa bị người đàn ông áo đen trói vứt ở chỗ phía sau.

Tầm mắt Vũ Vi gắt gao nhìn chằm chằm bến tàu mênh mông, nửa giờ đã qua, lại không thấy một bóng người, cô không khỏi có chút nóng nảy, quay đầu nhìn người đàn ông áo đen, “Anh xác định Xa Lan nhất định sẽ đến nơi này?” Cô nhận được tin tức, Xa Lan muốn đi thuyền ở bến tàu này lén qua Hongkong.

Người đàn ông áo đen gật đầu một cái, “Tin tức của tôi chưa từng sai, bà ta nhất định sẽ xuất hiện”.

“Ưm, ưm, ưm” Sở Xa ở chỗ ngồi phía sau, lúc nghe được tên Xa Lan, kích động không thôi, cô giãy giụa thân thể của mình, nghĩ rằng có thể giúp cô thoát khỏi giây thừng, cô muốn gặp mẹ.

Vũ Vi xuyên qua kính xe thấy Sở Xa đang liều mạng giãy giụa, không nhị được cười lạnh ra tiếng, “Sở Xa, cô cũng đừng uổng phí khí lực, cô cho rằng Xa Lan sẽ mang theo cô cùng rời khỏi nơi này đến Hongkong sao?”.

Sở Xa tức giận nhìn chằm chằm Vũ Vi, ánh mắt kia tựa như đem Vũ Vi giết chết cũng không hả giận.

Vũ Vi hướng người đàn ông áo đen ánh mắt, người đàn ông áo đen lập tức hiểu ý, lấy cái gì đó đang nhét trong miệng Sở Xa ra.

“Đồng Vũ Vi, mẹ tôi tuyệt đối sẽ dẫn theo tôi cùng rời đi” miệng Sở Xa vừa lấy lại được tự do liền lạnh giọng nói với Vũ Vi.

Vũ Vi nhịn không được cười lên tiếng, “Bà ta muốn dẫn theo cô cùng rời đi, cũng sẽ không đem một mình cô ở biệt thự Sở Xa”.

Sắc mặt Sở Xa lập tức trở nên khó coi, muốn mở miệng phản bác Vũ Vi, làm thế nào cũng không mở miệng được, chẳng qua là kinh ngạc ngẩn người.

Không bao lâu, Xa Lan ăn mặc cải trang xuất hiện ở bến tàu, trong ngực bà ôm một hộp tinh xảo, hướng bến tàu đi tới. Thấy bến tàu không có một bóng người, Xa Lan không khỏi có chút hốt hoảng, bà lập tức lấy điện thoại di động ra điện một cú điện thoại, “Tôi đã đến, thuyền lúc nào thì đến? Tiền không là vấn đề, chỉ cần dẫn tôi an toàn đến Hongkong, tôi sẽ cho anh một trăm vạn!”.

“Yên tâm ,tôi rất nhanh sẽ đến” Đối phương cúp điện thoại.

Nhìn thấy Xa Lan xuất hiện, Vũ Vi liền xuống xe, mấy bước đi tới sau lưng Xa Lan.

Xa Lan nghe được sau lưng có người, cho là chủ thuyền, hưng phấn xoay người lại, vẻ hưng phấn của bà thời điểm nhìn thấy Vũ Vi lập tức cứng đờ, “Tại sao là cô?”.

Vũ Vi cười nhạt, lông mày khiêu khích nhìn Xa Lan, “Vẫn luôn là tôi”.

“Cô có ý gì?” Xa Lan trợn to cặp mắt nhìn Vũ Vi.

“Hừ” Vũ Vi hừ lạnh, tiến lên từng bước đến trước người Xa Lan, “Rất đơn giản, Lục Hàng vứt bỏ Sở Xa, làm Sở gia các người mất hết mặt mũi, Sở Quốc Vĩ bị tra ra tham ô, nhà các người bị niêm phong, Sở Xa bị người **, tôi còn giúp các người chuẩn bị vượt biên, bất quá, không phải đến Hongkong, mà là đến Thái Lan, bà có biết gần đây người Thái Lan rất thích lửa”.