Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 151: Chúng ta là chị em?




Sắc mặt Sở Xa nhất thời trắng bệch một mảnh, bên trong hai tròng mắt, tràn ngập vẻ sợ hãi, cô bị mười mấy người đàn ông ** , mà vẫn chỉ là tiến hành đến một nửa? cô sợ hãi, thật sự sợ hãi, vừa mới mười mấy người đàn ông vô tình chà đạp cô để cho cô thống khổ, nhưng là Đồng Vũ Vi lại nói chỉ tiến hành đến một nửa? Cô kéo thân thể đau đớn, bò đến dưới chân Vũ Vi, hai tay túm cổ chân Vũ Vi, ngửa đầu vẻ mặt cầu xin nhìn Vũ Vi, "Vũ Vi, Đồng Vũ Vi, tôi biết tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, van cầu cô, buông tha cho tôi lần này, xem như nể tình chị em cùng cha của chúng ta, buông tha tôi đi, tôi hứa sẽ không bao giờ tổn thương cô nữa!" Nhớ tới đau đớn lúc nảy, cô liền nhịn không được rùng mình một cái, cô không muốn lại trải qua thống khổ như vậy, như vậy thật sự để cho cô sống không bằng chết! Cho nên, cô vứt bỏ tự tôn, khổ sở cầu xin Đồng Vũ Vi, hi vọng Đồng Vũ Vi có thể buông tha cô.

Đồng Vũ Vi giơ chân lên không lưu tình chút nào đem khổ sở cầu xin của Sở Xa bỏ ra, " Thời điểm cô cướp đi Lục Hàng, thời điểm cô làm mẹ tôi tức chết,sao cô không nghĩ tới tình chị em cùng cha của chúng ta? Hiện tại nhớ tới chúng ta là chị em.Thì đã muộn rồi!" Nói xong, cô phân phó người đàn ông mặc đồ đen đứng ở một bên,"Dẫn cô ta đến bến tàu."

Sở Xa nghe được Vũ Vi muốn dẫn cô đi bến tàu, điều thứ nhất cô nghỉ liền là Đồng Vũ Vi muốn giết cô, cô nhịn không được mở miệng hỏi, "Đồng Vũ Vi, cô muốn tôi chết?"

Vũ Vi hừ lạnh, "Cô rất xem trọng chính mình, giết chết cô, tôi sợ ô uế tay của tôi." Nhìn vẻ Sở Xa sợ hãi , cô lạnh lùng cười, "Yên tâm, tôi bất quá mang cô đi gặp một người quen cũ thôi." Nói xong, cô dẫn đầu đi ra biệt thự.

Người đàn ông mặc đồ đen, khom người, một bàn tay đem Sở Xa xách rời đi, đi ra biệt thự.

Lên xe, Vũ Vi thâm sâu thở ra, sau đó trên mặt lộ ra vui vẻ tươi cười tới, nhìn thấy Sở Xa kết cục bi thảm, trong lòng của cô thật sự dễ chịu hơn.

"Lái xe đi." Cô nịt chặt giây an toàn, nhẹ giọng đối Mạc Tử Hiên nói.

" Được." Thanh âm Mạc Tử Hiên gợi cảm dễ nghe nghe qua có chút suy yếu.

Vũ Vi không khỏi quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên, chỉ nhìn thấy trên trán của hắn tỏa ra từng giọt mồ hôi lạnh, cau mày, một bộ dáng rất khó chịu.

Tay Vũ Vi không khỏi đặt trên cánh tay Mạc Tử Hiên,quan tâm hỏi, " Anh làm sao vậy?" Cô vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tử Hiên suy yếu như vậy a.

Bốn chữ cực kỳ đơn giản, nhưng làm cho lòng Mạc Tử Hiên hưng phấn không thôi , bộ phận dạ dày đau đớn lập tức giảm bớt rất nhiều, hắn cố nén đau đớn, miễn cưỡng nở một mỉm cười nhìn Vũ Vi, "Tôi không sao. Đi đâu?" Nói xong, hắn liền muốn nổ máy xe.

Nhìn thấy trên mặt Mạc Tử Hiên mỉm cười, lòng Vũ Vi không khỏi đau xót, Mạc Tử Hiên, trán đều đã đổ mồ hôi lạnh, hai đấm nắm chặt, còn nói chính mình không có việc gì?

Cô thẳng thở dài, Mạc Tử Hiên hà tất chi phải làm vậy a? Biết rõ cô không có khả năng hồi báo, hắn vẫn đối tốt như vậy, chính mình bệnh thành như vậy vẫn còn kiên trì cùng cô, lòng của cô, có chút đau, vì Mạc Tử Hiên mà đau lòng. Cô thở nhẹ ra một hơi, ra vẻ thoải mái dựa chỗ ngồi, khẽ nhắm hai mắt nghỉ ngơi,"Hôm nay liền đến nơi này đi, tôi mệt mỏi, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi."

Mạc Tử Hiên để một bàn tay gắt gao ôm bộ phận dạ dày, một bàn tay nổ máy xe, "Vũ Vi, tôi có thể, em không dễ dàng mới có thể đến hôm nay, đừng bởi vì tôi mà bỏ lỡ cơ hội này. Đi đâu? Tôi đưa em đi."

"Về nhà." Hai mắt Vũ Vi khẽ nhắm chậm rãi mở miệng nói.

"Vũ Vi, tôi không sao, tôi có thể,em không cần lo lắng cho tôi, muốn đi đâu nào? Tôi đưa em đi." Mạc Tử Hiên đem tay ôm bộ phận dạ dày ra, làm bộ như không có chuyện gì.

Vũ Vi mở hai mắt, nghiêm mặt nhìn Mạc Tử Hiên, trầm giọng nói, "Mạc Tử Hiên, anh quá tự tin tự đại rồi, tôi căn bản một điểm cũng không lo lắng cho anh, chỉ là tôi mệt mỏi muốn về nhà mà thôi."