Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 115: Anh muốn bảo vệ em




Mặt Lạc Ngưng Nhi không hiểu nhìn Mạc Tử Hiên, từ lúc nào, Mạc Tử Hiên lại thích Đồng Vũ Vi rồi? Cô có chút không tin nổi, cô đi từng bước về phía trước, tầm mắt vẫn khóa trên người Mạc Tử Hiên, tựa hồ muốn từ trên mặt Mạc Tử Hiên tìm ra một tia sơ hở, nhưng cô thất vọng, ánh mắt Mạc Tử Hiên nhìn Vũ Vi vẫn tràn đầy nồng tình cùng cưng chiều, tựa như Vũ Vi là trân bảo trong tay anh ta.

Cô quay lại chủ đề lúc nãy nhìn xung quanh Vũ Vi, chỉ thấy nụ cười trên mặt Vũ Vi như tràn đầy hạnh phúc, thế nhưng cô lại nhìn ra được, nụ cười hạnh phúc trên mặt Đồng Vũ Vi, rất giả dối.

"Nhưng, cậu lại không yêu anh ta." Lạc Ngưng Nhi không khỏi thốt ra.

"Có đôi khi, gả ột người yêu mình sẽ được hạnh phúc hơn, ít nhất, mình sẽ không bị tổn thương nữa." Vũ Vi lạnh giọng nói với Lạc Ngưng Nhi.

Ít nhất mình sẽ không bị tổn thương!

Những lời này của Vũ Vi, nặng nề đánh vào người Lạc Ngưng Nhi, bởi vì Vũ Vi liên tục bị thương tổn, đều là bởi vì cô! Áy náy, chiếm trọn tim cô.

Bước chân của cô đi về phía trước nhất thời dừng lại, sững sờ đứng tại chỗ.

Vũ Vi cảm thấy bước chân Lạc Ngưng Nhi dừng lại, không khỏi quay đầu nhìn Lạc Ngưng Nhi, lúc nhìn thấy trong ánh mắt của Lạc Ngưng Nhi là đau lòng cùng áy náy, cô ý thức được mình vừa nói sai.

Vũ Vi lập tức nắm chặt tay của Lạc Ngưng Nhi, "Ngưng Nhi, không cần tự trách, mình chưa từng trách cậu."

Lạc Ngưng Nhi lấy lại tinh thần hé miệng cười cười, "Mình hiểu mà." Chính là Vũ Vi không trách cô, cô mới càng thêm đau lòng đấy.

Cô dùng sức nắm tay nhỏ bé của Vũ Vi, đi đến đứng trước người trượng phu của mình.

Lúc Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi đi tới trước người của Mạc Tử Hiên cùng Mạc Tử Phàm, hai người vẫn không buông tay, Mạc Tử Hiên tiến lên một bước, đem tay nhỏ của Vũ Vi ầm vào trong lòng bàn tay to của mình, anh hi vọng bàn tay to của mình có thể cho Vũ Vi cảm giác an toàn, càng hy vọng cầm tay Vũ Vi hạnh phúc qua cả đời.

Người điều khiển chương trình, đọc đống điều về tình yêu vợ chồng, những từ như đồng cam cộng khổ hoạn nạn, một câu cuối cùng, "Cô dâu Đồng Vũ Vi, cô dâu Lạc Ngưng Nhi, hai người có thể làm được không?"

Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi liếc nhìn nhau, ngay sau đó cười một tiếng, trăm miệng một lời , "Có thể." Bất kể họ có thể làm được hay không, cũng nên nể mặt tất cả mọi người có mặt tại đây không phải sao?

"Chú rễ Mạc Tử Hiên, chú rễ Mạc Tử Phàm, hai anh có thể không vứt bỏ vợ của mình được hay không, cùng cô ấy sống đến già, vĩnh viễn không chia cách?"

"Tôi nguyện ý." Mạc Tử Hiên thâm tình nhìn Vũ Vi chậm rãi mở miệng nói.

Hai mắt Mạc Tử Phàm nhìn chằm chằm Lạc Ngưng Nhi, cắn răng nghiến lợi trả lời, "Tôi nguyện ý."

"Trao nhẫn."

Bé con bên cạnh, lập tức đem chiếc nhẫn đưa tới trước người của Vũ Vi cùng Lạc Ngưng Nhi, từ bên trong hộp nhẫn chúng lấy ra chiếc nhẫn, đeo vào ngón tay Mạc Tử Hiên và Mạc Tử Phàm.

Mạc Tử Phàm cầm chiếc nhẫn, đeo vào trên tay Lạc Ngưng Nhi, rồi rút hai tay lại.

"Oa, chiếc nhẫn thật to nha! Đây là trứng bồ câu trong truyền thuyết đây sao?" Nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay tỏa sáng lấp lánh, cặp mắt Lạc Ngưng Nhi trợn to, "Nhẫn này không biết nhiêu tiền nữa!"

"Đắt giá hơn em." Mạc Tử Phàm đứng ở đối diện cô lạnh lùng mở miệng nói.

Đắt giá hơn cô?

Cô vì 30 vạn gả cho Mạc Tử Phàm, đắt giá hơn cô, nói vậy chiếc nhẫn hơn 30 vạn rồi?

Lạc Ngưng Nhi không khỏi há to mồm nhìn chiếc nhẫn.

Kẻ có tiền đúng là xa xỉ mà!

Mạc Tử Hiên thận trọng cầm chiếc nhẫn đeo vào trên ngón tay Vũ Vi.

Chiếc nhẫn mới vừa đeo vào trên tay Vũ Vi, Vũ Vi liền muốn thu hồi tay của mình, Mạc Tử Hiên lại nhanh chóng cầm tay Vũ Vi lại, đôi mắt anh như đầm nước sâu thẳm ngắm nhìn đôi mắt Vũ Vi thật sâu, "Vũ Vi, em nên nhớ, sau khi chúng ta đeo nhẫn này đã là vợ chồng, về sau vô luận xảy ra ra chuyện gì, đều có anh cạnh bên em bảo vệ em."