Tổng Giám Đốc Tôi Không Bán

Chương 110: Tôi sẽ kiến em tin tưởng vào tình yêu




Bàn tay Mạc Tử Hiên mang đến ấm áp cho Vũ Vi, loại ấm áp này đi thẳng vào lòng cô, nhưng cô dùng sức hất bàn tay ấm áp này ra, bởi vì trong quá khứ những người đàn ông cho cô loại ấm áp này tất cả đều vô tình gây tổn thương cho cô , nếu cô lại tin tưởng lời nói láo này thì người bị tổn thương chỉ có cô, cô không muốn bị thương nữa, cô phải bảo vệ tốt ình, muốn bảo vệ mình tốt nhất cô không cần bất kỳ tình cảm nào.

"Mạc Tử Hiên, anh có yêu tôi hay không, tôi không xen vào, nhưng tôi cho anh biết tôi không thương anh! Hơn nữa đời này cũng sẽ không yêu anh, anh nên nhớ hôn nhân của chúng ta chỉ là giao dịch không hơn." Dứt lời, cô xoay người rời khỏi phòng ăn.

Mạc Tử Hiên đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn Vũ Vi rời đi, trên mặt của hắn không có bị thương hay tức giận, mà là lộ ra nụ cười thản nhiên "Đồng Vũ Vi, tôi sẽ khiến em tin tưởng vào tình yêu."

Giọng điệu của anh rất nhẹ rất nhạt, nhưng lại rất kiên định.

Vũ Vi đi về phía trước bước chân chỉ hơi dừng một chút, cũng không quay đầu lại cất bước rời đi.

***********

Hai vị thiếu gia Mạc gia muốn kết hôn, hơn nữa không đính hôn mà trực tiếp cử hành hôn lễ. Hai cô dâu cũng rất thần bí, trừ hai vị thiếu gia cùng bà cụ Mạc ra ai cũng không biết hai cô dâu sắp gả vào Hào Môn (nhà giàu có) là ai. Tin tức này làm các cô gái trẻ của thành phố này rất thương tâm và ganh tỵ, phải biết hai vị thiếu gia của Mạc gia đều là hai người đàn ông được tất cả các cô gái đều ao ước.

Đồng thời, họ cũng rất hâm mộ hai vị cô dâu thần bí này, trở thành Mạc phu nhân ít nhất cơm áo không cần phải lo.

Vũ Vi không giống các cô gái khác sắp trở thành cô dâu trước hôn lễ bận tối mày tối mặt, điều duy nhất cô làm chính là cùng với mạc Tử Hiên chụp ảnh cưới cùng mặc thử áo cưới. Những cái khác tất cả đều do Mạc Tử Hiên một tay tổ chức.

Trước Hôn lễ một ngày, mười giờ sáng Vũ Vi còn nằm ở trên giường ngủ.

Nói là ngủ, nhưng thật ra là nghỉ ngơi dưỡng sức, cô phải chuẩn bị tinh thần, khi gả cho Mạc Tử Hiên rồi cô sẽ bắt đầu kế hoạch trả thù Sở gia. Đến lúc đó, cô nhất định phải bắt người Sở gia cùng Lục Hàng quỳ gối trước mộ mẹ cô dập đầu nhận lỗi!

Đinh linh, đinh linh.

Chuông cửa vang lên.

Vũ Vi miễn cưỡng từ trên giường bò dậy, trước cửa có người, nhìn kỹ người đó lại là Lạc Ngưng Nhi.

Vũ Vi vui vẻ cười một tiếng, cô đã rất lâu không gặp Lạc Ngưng Nhi. Hiện tại bên cạnh cô người thân duy nhất chỉ còn Lạc Ngưng Nhi thôi.

"Mình đã gọi điện thoại cho cậu. Cậu đã đi đâu" Vũ Vi mở cửa cho Lạc Ngưng Nhi vào, liền đi tới trước sô pha ngồi ở trên ghế.

Lạc Ngưng Nhi đi vào phòng ngồi bên cạnh Vũ Vi "Thật xin lỗi Vũ Vi, trong khoảng thời gian này mình hơi bận nên không có thời gian tới thăm cậu." Lúc cô nói chuyện vẫn nhìn chằm chằm vào chân mình cô không dám nhìn Vũ Vi, không phải cô không muốn nhìn Vũ Vi mà là cô không dám nhìn cô ấy, cô sợ chính mình sẽ không kìm lòng được mà khóc thút thít.

"Đứa ngốc này, có chút chuyện này mà phải xin lỗi mình sao?" Vũ Vi đứng dậy đi tới phòng bếp lấy cho Lạc Ngưng Nhi ly cà phê.

Lạc Ngưng Nhi thừa dịp Vũ Vi đi vào phòng bếp, nhanh tay lau nước mắt sắp tràn ra trong khóe mắt, sau đó dùng sức hít mũi, ngồi ngay ngắn ở trên ghế sa lon, không để cho Vũ Vi nhìn thấy cô khóc.

Vũ Vi đem cà phê đưa cho Lạc Ngưng Nhi, trong tay là ly ca phê của mình "Rất lâu rồi cậu không có uống cà phê do mình pha nhỉ?"

Lạc Ngưng Nhi hé môi cười cười, vươn tay nhận lấy cà phê trong tay Vũ Vi, uống một hớp, sau đó đem ly đặt lại trên bàn " Cà phê cậu pha là ngon nhất thế giới." Nói xong, cô từ túi lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Vũ Vi "Đây là chi phiếu 30 vạn, cậu cầm lấy đem trả cho tên Trác Nhất Phi đó."