Trên thế giới không có người nào mà Lý Áo không tìm ra được.
Rất nhanh anh ta đã nắm giữ hướng đi của Khải, làm cho anh ta cảm thấy thú vị chính là, Khải tại sao sẽ ở nơi đó đâu?
Hỏi người cuối cùng nhìn thấy Khải, là tại vùng phụ cận chỗ ở của Katy, chuyện này anh ta không có cho Lane biết, chỉ nói cho hắn, có vị trí của Khải rồi.
Sau đó liền dẫn theo một nhóm sát thủ đến vùng phụ cận chỗ ở của Katy mai phục, Lane tự nhiên cũng đi theo đến nơi.
Kỳ thật Lý Áo trong lòng nghĩ chính là, không biết Lane nhìn thấy cô ấy sẽ có biểu tình gì?
Ha, nhất định vô cùng đặc sắc, dù sao cô là ngòi nổ khiến cha con bọn họ cãi nhau.
Nhưng là anh ta nghĩ không tới hành động của Lane lại ngoài dự đoán của anh ta!
"Mình hiện tại muốn đi vào." Lane động tác vẫn như năm đó gọn gàng, leo lên ban công đánh vỡ cửa thủy tinh, mở cửa sau nhảy vào bên trong nhà, nhanh đến làm cho Lý Áo phản ứng không kịp.
"Này, người này động tác có thể hay không quá nhanh đi?" Anh ta chắc lưỡi hít hà, đang suy nghĩ muốn theo sau ngăn cản thì đúng lúc nhìn thấy Khải dắt tay một người phụ nữ, xa xa đang vui vẻ hướng căn nhà đi tới.
"Thảm!" Lý Áo âm thầm kêu rên, nghe xong Lane nói nguyên do hắn cùng với Khải tranh chấp sau, nhất thời chơi tâm nổi lên, cũng muốn xem một chút cái cô gái kêu Katy đó có thể chọc giận hắn đến mức nào, lại bỏ quên địa vị của Khải ở trong mắt hắn.
Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm! Sẽ bị Lane đang trong cơn thịnh nộ làm thành bọn cướp mà chế phục, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn thế nào chịu nổi hắn thô lỗ đối đãi?
Lý Áo giao phó thủ hạ án binh bất động, còn chính mình thì mang theo hai người hướng chỗ ở của Katy nhanh chóng chạy tới, nhưng cũng thật tiếc, hắn còn là chậm một bước.
Katy dắt Khải, một đường ngâm nga bài hát về nhà, ở trên đường cô còn thay Khải mua quần áo đơn giản để tắm rửa, cũng nói tốt lắm buổi tối cùng nhau tắm rửa —— Khải mới 8 tuổi, Katy tuyệt không cảm thấy cái này thì có cái gì không tốt lắm.
Ở ánh chiều tà xuống tản bộ về nhà, bóng dáng hai người bị kéo được thật dài thật dài.
"Chờ cô a, lập tức xong." Cô đứng ở cửa nhà, vội vàng từ trên người móc ra cái chìa khóa, mở cửa ra."Vào đi." Cô bước vào trong nhà trước, cười hướng Khải vươn tay, lại không ngờ nhìn thấy trên mặt cậu xuất hiện vẻ mặt hoảng sợ.
Không kịp hỏi kỹ cậu làm sao, liền bị một cỗ sức lực cường đại lôi cô vào trong nhà, tiếp liền cảm thấy được cổ tay một trận đau đớn, thân thể bị người ôm lấy, lại nặng nề ngã trên mặt đất, mặt cô hướng mặt đất, hai tay bị bắt chéo ở sau lưng, tiếp nghe một tiếng "Khậc", đó là thanh âm xương cốt đứt gãy, đau nhức từ cánh tay truyền đến, làm cho cô đau thấu trời.
Trực giác là có người xông vào cửa, cô với khuôn mặt tái nhợt đối với Khải rống to, "Chạy mau!"
Khải thét chói tai thất thanh, thân thể nho nhỏ nhào tới công kích bóng dáng cường tráng đang áp chế Katy."Dừng tay! Dừng tay!" Liền cắn cánh tay, ngăn cản hắn lại thương tổn Katy.
"Đáng chết!" Lane khẽ nguyền rủa một tiếng."Khải! Dừng tay!"
"Buông Katy ra!" Khải cố chấp không thấp hơn hắn, cậu cắn cánh tay Lane muốn hắn buông tay, không cho hắn thương tổn Katy nữa."Cha người mau buông tay! Không được thương tổn Katy!"
"Shit!" Lý Áo đến chậm, khẽ nguyền rủa đem Khải mất khống chế từ trên người hắn bắt xuống, bất kể cậu tay đấm chân đá, giao cho thủ hạ phía sau theo tới hiệp trợ.
"Lane, cậu mau dừng tay, tay của cô ấy bị cậu vặn gãy rồi."
"Muốn mình buông ra cái tên cướp này, không bàn nữa!" Lane trên trán gân xanh nổi lên.
Katy đau đến sắc mặt tái nhợt, sắp ngất đi, ở trước khi cô mất đi ý thức, cô vẫn nắm chặt tia tỉnh táo cuối cùng, rống to, "Khải, nguy hiểm, chạy mau!"
Lý Áo thấy cô ngất đi, nóng lòng mà nói: "Lane. . . . . ."
"Giao cho cảnh sát." Hắn không nói lời gì, muốn cho cảnh sát tiếp quản tất cả.
Cứ như vậy, Katy bị vặn gãy cánh tay để cho cảnh sát mang về cục cảnh sát, mà Khải khóc nháo không nghỉ thì bị Lane mạnh mẽ mang về khách sạn.
"Này. . . . . . Lại tới nữa! Liền cơ hội giải thích cũng không cho người ta. Lane, cậu thảm rồi!" Lý Áo than vãn, lần này hắn chính là mắc phải lỗi lớn.
*************************
"Cút ra ngoài!" Khải ở trong phòng gào to rống lớn, ném loạn đồ vật."Cút cho tôi! Không cho phép đi vào!"
Vô luận là bất luận kẻ nào vào trong phòng cậu, cậu đều hầm hừ muốn đối phương đi ra ngoài, liền Andy cũng không thể may mắn thoát nạn, chớ nói chi là những bác sĩ cùng y tá kia phụng mệnh kiểm tra vết thương trên mặt cậu.
Không biết Khải ra sao khi đó bị thương, Lane nghĩ có lẽ là thời điểm mới vừa rồi hắn cùng với nữ cướp ti tiện đó triền đấu không cẩn thận bị thương, nhưng mà hôm nay con trai cũng chịu đủ rồi, cho nên hắn không có trách cứ Khải, ngay cả con trai sử xuất tính tình con nít cũng không để trong lòng.
"Mấy ngày nữa lại không có chuyện gì rồi, không cần lo lắng nó." Hắn như vậy giao phó Andy."Andy, thỉnh tốn nhiều lòng chăm sóc Khải, đứa bé cáu kỉnh."
Khải lần này không phải cáu gắt đơn giản như vậy đi? Andy có nỗi khổ khó nói, nhưng cũng chỉ có thể lên tiếng trả lời nói vâng.
Lý Áo đối với hắn hành động của hắn quả thực là sững sờ.
"Lane, cậu không hỏi rõ ràng chuyện là như thế nào xảy ra sao?" Mới vừa rồi thủ hạ của anh ta truyền đến tin tức, cô gái kia bây giờ đang ở lại trong phòng bệnh, mặc dù cánh tay phải bị gãy xương đã được điều trị, nhưng trước mắt vẫn hôn mê chưa tỉnh, đợi cô ấy tỉnh lại sẽ lấy khẩu cung.
Kẻ khả nghi bắt cóc người thừa kế tập đoàn Ciel, vụ án này khiến cảnh sát hết sức quan tâm.
"Có cần thiết không?" Hắn hừ lạnh một tiếng."Buổi sáng ngày hôm trước quỷ kế của cô ta bị mình đoán được, cho nên hôm nay mới dụ dỗ Khải rời đi khách sạn tốt cùng mình đàm phán, cô ta là một chút ý định không thể gạt được mình đâu."
"Cái quỷ kế gì của cô ấy bị cậu đoán được?" Lý Áo tò mò hỏi.
"Cô ta nghĩ muốn leo lên giường của mình." Lane lửa giận lên cao mà nói.
"Không phải chứ! Nghe mình nói này... Lane, trên thế giới không phải tất cả phụ nữ đều nghĩ muốn leo lên giường của cậu đâu?" Lý Áo vì hắn tự luyến cảm thấy xấu hổ."Mình cảm thấy được cậu nên hướng Khải cùng cô gái kia nói xin lỗi, hơn nữa yêu cầu cảnh sát thả cô ấy ra, cô ấy không phải bọn cướp, là Khải tự mình rời nhà trốn đi chạy đi nương nhờ cô ấy."
"Nói cho cùng tâm tư của cô ta vẫn bị mình đoán được." Lane hừ lạnh."Cô ta lấy lòng Khải tuyệt đối có mưu đồ khác."
"Cậu điên rồi." Lý Áo không chịu nổi hắn xuống kết luận.
"Mấy ngày nữa lại vô sự rồi, chớ để ý tính khí của Khải."
"Là như thế này sao?" Anh ta cũng không cho là Khải sẽ dễ dàng như vậy tha thứ Lane.
Hắn nhưng là ngay trước trước mặt Khải đem cánh tay của cô gái kia cứng rắn bẻ gãy, hơn nữa bất luận Khải cầu khẩn thế nào muốn hắn dừng tay đều không để ý tới.
Khải coi trọng cô gái kia như vậy. . . . . . Thảm, hắn lần này thật chết chắc rồi.
**********************************
Cảnh sát so khẩu cung của Khải cùng với Katy, không lâu liền đem Katy vô tội phóng thích trở về, hành động lần này khiến Lane thật lớn bất mãn, tự mình đánh điện thoại cho cục trưởng cục cảnh sát bày tỏ sự phẫn nộ của hắn.
Nhưng tất cả khẩu cung đều xác nhận Katy vô tội, bao gồm Khải hướng cảnh sát thừa nhận cậu nói dối lừa gạt Katy trước sau quá trình.
Song bất mãn của Lane đối với Katy khiến người có lòng tư lợi dụng, cấp trên của Katy, quản lý Nina trưởng bộ phận vệ sinh, trực tiếp đuổi việc Katy, không cho phép cô trở lại khách sạn làm việc.
Mà Khải còn lại là khi cậu cùng cha chiến tranh lạnh một tuần lễ sau mới phát hiện chuyện cô bị khai trừ.
Điều này làm cho cậu càng thêm tức giận, lấy cách thức vô cùng kịch liệt đối với cha tiến hành kháng nghị —— tuyệt thực.
Không chỉ cùng Lane chiến tranh lạnh, cậu còn lấy không ăn cơm, không uống nước để diễn tả cậu nghiêm trọng bất mãn.
"Tại sao không ăn cơm?" Liên tiếp hai ngày chưa có ăn, ngay cả nước cũng không có uống..., coi như là người lớn cũng chịu không nổi loại hành hạ này, huống chi Khải mới 8 tuổi, chỉ là đứa trẻ.
Khải tuyệt thực ngày thứ nhất, Lane còn không cảm thấy có cái gì, nghĩ thầm con trai đói bụng tự nhiên sẽ ăn cái gì, không nghĩ tới Khải cố chấp như vậy, nói không ăn sẽ không ăn, liền cũng không nói lời nào.
Hắn không nhịn được cau mày, nhìn con trai đưa lưng về phía mình, lòng chua xót phát hiện Khải dường như gầy đi.
Khải nghe thanh âm của cha, quay đầu lại nhìn hắn một cái, ngay sau đó lại bực tức quay đầu đi, không muốn nhìn lại hắn.
Cái nhìn kia cũng làm cho Lane thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà của Khải cũng đã vót nhọn rồi, xem ra thật là không có tinh thần, duy nhất có tinh thần là đôi mắt màu xanh nhạt của con trai, mở to đối với hắn phẫn nộ.
Tại sao cha con bọn họ sẽ diễn biến thành loại cục diện này?
"Khải, nói chuyện." Hắn cường ngạnh quay bờ vai của con trai lại, muốn Khải mở miệng nói chuyện.
Khải vẫn cố chấp là không mở miệng, quay mặt qua chỗ khác không để ý tới hắn.
Hắn day day thái dương, bất đắc dĩ thở dài, "Tại sao con lại cố chấp như vậy chứ?"
Trầm mặc thật lâu, Khải mới nói ra một câu nói, "Like fa¬ther like son."
Ý là, cha nào con nấy.
Hắn lúc này mới bị thức tỉnh. Đúng vậy a, Khải cá tính quả thật giống như hắn, giống phải đến mười phần mười, cho nên con trai mới sẽ như vậy cố chấp.
"Cha chưa bao giờ từng thật tốt mà theo con ăn hết một bữa cơm, nghe hết lời mà con muốn nói, con muốn là không có nhiều, chỉ là muốn cha nhiều ở chung cùng con mà thôi, con vẫn luôn cố gắng đạt tới yêu cầu của cha, hi vọng cha bỏ thêm một chút tâm tư ở trên người con, coi như là một cái ôm cũng tốt, nhưng cha chưa bao giờ từng làm cho con cảm nhận được ấm áp.
Con là ngoan ngoãn nghe lời cha nói đi học, đọc sách, bởi vì con không thể khiến cho cha thất vọng, bởi vì con là người thừa kế tương lai, cho nên con không có bạn bè, không có vui vẻ. . . . . . Cha có biết hay không Katy đối với con nặng tình bao nhiêu? Cô ấy là người đầu tiên cho con tình người ấm áp, người bạn của con a. . . . . ." Vốn là tức giận chỉ trích, nhắc tới Katy sau tức thì biến thành khóc sụt sùi.
"Cô ấy mỗi ngày đều sẽ mang cho con kẹo đầy màu sắc rực rỡ, thời điểm đưa cho con còn có thể cười nói: ăn kẹo vào thì một ngày nói chuyện đều sẽ ngọt ngọt ngào ngào, sẽ có tâm tình tốt! Chỉ có cô ấy sẽ ở sáng sớm dịu dàng kêu con thức giấc theo con nói chào buổi sáng, ôm con, dạy con nói tiếng Trung, cùng con nói chuyện phiếm nói giỡn, chúng ta còn cùng đi công viên Trung ương chơi, con lần đầu tiên đến vườn bách thú, ngắm Sư tử biển, Gấu Bắc cực. . . . . ." Nói tới chỗ này, cậu là đã khóc không thành tiếng.
"Cô ấy mua ba con thú bông thật đáng yêu tặng cho con, Katy rõ ràng rất cần tiền để hoàn thành giấc mộng của cô ấy, nhưng lại đối với con như vậy tốt, còn đối với chính mình thì như vậy nghiêm khắc. Tại sao cha phải tổn thương cô ấy như thế chứ? Tại sao? Rõ ràng người nói dối là con a! Đều là con hại Katy, còn hại cô ấy mất công việc! Con lừa cô ấy, ô. . . . . . Katy sẽ không để ý tới con nữa, oa. . . . . ."
Khải từ nhỏ liền bị hắn huấn luyện phải khống chế tâm tình của mình, nhưng bây giờ chính con trai lại khóc đến khóc không thành tiếng, điều này làm cho lòng lãnh ngạnh của Lane không khỏi mềm hoá đi.
"Khải." Hắn vươn tay, muốn kéo con trai vào trong ngực thật tốt an ủi, nhưng lại bị Khải đẩy ra, Lane không khỏi ngạc nhiên.
Tư vị bị cự tuyệt thật khó chịu, hơn nữa còn là bị con trai bảo bối của mình cự tuyệt, cảm giác này thật là đau triệt nội tâm, hắn như vậy luôn khát vọng ôm Khải, cho tới nay chính là loại tâm tình này?
Hắn cẩn thận hồi tưởng lại này 8 năm nay từng chút từng chút, tại trong ấn tượng của hắn, quả thật chưa từng cùng Khải ôm, khi hắn vội vàng vì Khải chế tạo tương lai đồng thời, lại bỏ quên cậu lớn lên, ngay lập tức mà đem cậu giao cho thầy dạy kèm tại nhà dạy bảo, đem cậu vây ở trong cái phòng giam Ciel hoa lệ này.
"Khải. . . . . ." Muốn nói xin lỗi thế nhưng như bị xương mắc tại cổ họng, như thế nào cũng nói không ra lời.
"Tránh ra! Cha tránh ra! Ô. . . . . ." Cậu huy động tay nhỏ bé, không cần cha đến gần."Con chán ghét cha!"
Con trai vô cùng căm ghét đối cha nói ra "Con chán ghét cha" bốn chữ này, trong nháy mắt đem Lane đẩy vào 18 tầng địa ngục.
Hắn phải làm sao mới có thể vãn hồi Khải đây? Hắn lâm vào trong vấn đề khó khăn.
Cô nhất định là người xui xẻo nhất rồi !
Cử động khó khăn dùng tay trái cầm bình trà rót nước uống..., Katy nhịn đau cầm lấy cái cốc đi tới ghế sa lon phòng khách ngồi xuống, ngẫm nghĩ tương lai của mình.
Cô khi tỉnh lại là ở trong bệnh viện, tay phải bị đánh tới phải bó thạch cao, tay trái lành lặn thì bị còng tay còng ở trên giường bệnh, cô với vẻ mặt mờ mịt, cho đến một nữ cảnh sát mập mập người da đen hướng cô lấy khẩu cung thì cô mới biết thì ra mình là nghi phạm kẻ khả nghi bắt cóc Khải, tại chỗ sững sờ!
Điều này làm cô hiểu được, Khải đối cô nói dối, tức giận là nhất định, nhưng nghĩ đến một mình cậu chạy ra khách sạn đi tới nơi này tìm cô, nhất định là bị ủy khuất, nên cũng không tức giận.
Cũng may cảnh sát nhìn rõ mọi việc, để cho cô vô tội thả ra, cô ôm cánh tay phải bị thương, không ngừng nguyền rủa Lane hại cô biến thành như vậy.
Khi cô trở lại chỗ ở thì phát hiện trong hộp thư có một phong thư khách sạn gửi cho cô, vội vàng mở ra vừa nhìn, đó là một phong thư thông báo cho thôi việc.
"Ai, thảm, không có công việc phải làm sao đây?" Cô bắt đầu phiền não."Mình dùng tình huống bây giờ muốn tìm được công tác mới, căn bản là không thể nào." Cô cười khổ nhìn tay phải của mình.
Người nào sẽ đi mời một người tay bị thương không thể làm việc chứ?
Cũng may cô có chút tiền tiết kiệm, hai năm qua cuộc sống độc lập cũng làm cho cô có chút để dành, chỉ là ——
"Dùng số tiền này, mình lại phải sinh tồn thật lâu, mình có chí ít có ba tháng không thể làm việc, dựa vào tiền gửi ngân hàng sống qua còn không đến mức đói chết, nhưng tương lai ít nhất phải tốn hơn nửa năm mới có thể bù lại đoạn thời gian bỏ phí này của mình." Cô nhíu mày."Mình thật sự là gặp xui xẻo chết được á!"
Tiếng buồn bã thở dài, cô tâm phiền ý loạn, ghét cái loại cảm giác kế hoạch bị phá hư đó .
Đang lúc thời điểm cô phiền não về con đường tương lai, chuông cửa vang lên.
Cô không nghĩ nhiều như vậy trực tiếp mở cửa, trực giác là hàng xóm người Ireland ở tại sát vách để cho con gái tới giúp đỡ cô, mặc dù chỗ ở của cô không phải là cái khu cao cấp gì, nhưng các bạn hàng xóm đều rất thân thiện, biết cô bị thương cũng tự nguyện giúp cô sắp xếp chuyện vụn vặt trên sinh hoạt, cho nên cô liền không chút suy nghĩ liền trực tiếp mở cửa.
Cũng vì vậy mới có thể bị người xuất hiện tại trước cửa nhà cô dọa cho giật mình!
Cũng không phải là mỗi ngày đều có trai đẹp sẽ đến cửa nhà cô nhấn chuông, hơn nữa còn là một người nhiều tiền lại anh tuấn đẹp trai, đáng tiếc cô không có nhìn trai đẹp mà tâm tình tốt lên được, bởi vì tất cả tâm tình tốt của cô chính là bị người đàn ông trước mắt này phá hư hầu như không còn!
Trực tiếp đóng sầm cửa, không nghĩ muốn để ý hắn.
"Đợi đã nào...!" Lane không dự đoán được sẽ bị đối đãi vô lý thế này, theo bản năng bắt được cánh cửa, không để cho cô đóng cửa lại, không ngờ lại kẹp làm thương tay hắn, chọc cho hắn khẽ nguyền rủa liên tiếp.
Katy không nghĩ tới hắn sẽ đem tay để ở trên cửa, đả thương người cô cũng là ngàn vạn không muốn.
"Anh, anh làm chi a?" Tay chân cô luống cuống nhìn tới bàn tay bị cánh cửa kẹp chặt đến sưng đỏ của hắn, ép mình không cần đối với hắn mềm lòng.
Nói Katy, mày nghĩ rõ ràng!Mày bây giờ sẽ thảm như vậy là ai làm hại? Còn không đều là hắn! Đúng, hại quyết tâm, không cần để ý hắn!
"Anh còn muốn làm cái gì? Tôi đã không còn là nhân viên của anh nữa rồi, không cần lại gây khó khăn cho tôi nữa có được không?" Cô rất khó đối với hắn có sắc mặt tốt, giọng điệu tốt.
Cô làm sao có thể đối với một người vặn gãy cánh tay mình có sắc mặt tốt nhìn?
Cô là rất muốn kiện hắn thương tổn mình á..., nhưng cô hiểu, mình như thế nào cũng không cách nào kiện thắng Lane tài cao thế lớn .
"Tôi muốn cùng cô nói chuyện." Hắn khiêm nhường nói.
Nếu như không phải là không có biện pháp, hắn cũng sẽ không đi cầu cô, ai kêu Khải chỉ thích cô đâu?
Ngày thứ ba, Khải như cũ không ăn không uống, hắn thật lo lắng tiếp tục như vậy sẽ mất đi Khải, bất luận hắn thế nào nói xin lỗi với con trai, Khải chính là không để ý tới hắn, mặc cho thân thể của mình càng ngày càng suy yếu.
"Ah? Tổng gám đốc đại nhân cao cao tại thượng có lời gì muốn cùng tôi cái viên chức nhỏ bé có mưu đồ khác này nói vậy? Ai nha! Tôi quên, tôi đã bị khai trừ rồi, thật sự là xin lỗi!"
Katy cũng không phải là cố ý nói chuyện có gai, nhưng cô chính là không nhịn được, không như vậy thì một bụng tức giận của cô là không thể nào phát tiết, rõ ràng cô là người vô tội nhất, cố tình lại xui xẻo nhất."Tôi nghĩ chúng ta không có gì tốt nói, tôi đã nghỉ việc á..., cho nên anh cũng không cần lo lắng tôi sẽ trăm phương ngàn kế lợi dụng người đến để cho tôi leo lên giường của anh! Gặp lại!" Một hơi mắng xong, mệt quá.
Cô nói móc thật là chua đến lợi hại, Lane không khỏi bật cười, nhìn thấy cô băng bó thạch cao, treo cánh tay bị thương ở trước ngực, nội tâm trào ra nồng đậm áy náy.
Hắn nghĩ mình là thật nhìn lầm rồi, nếu như cô thật sự là cái loại phụ nữ có mưu đồ khác đó, rất có thể lấy cánh tay bị thương của cô đi bắt chẹt hắn, dù sao cảnh sát hoàn trả cô trong sạch, không phải sao?
Nhưng là cô không có, hơn nữa nhìn thấy hắn thái độ tựa như nhìn thấy kẻ thù, từ trong mắt cô, hắn chỉ thấy cô đối với mình chán ghét, không có một chút mảy may mê luyến.
"Hiểu lầm của tôi tạo thành thương thế cho cô, tôi rất xin lỗi." Lời xin lỗi cứ như vậy nói ra khỏi miệng, hơn nữa lễ độ mười phần.
Katy bị hắn hù sợ, bởi vì cô không nghĩ tới ông chủ lớn như vậy cao cao tại thượng, vậy mà lại sẽ có một ngày khom lưng.
"Anh, anh làm chi bộ dáng này?" Cô vẫn đối với hắn rất phòng bị.
"Có thể hay không để cho tôi vào trong nhà cô cùng cô nói một chút?" Hắn thành ý mười phần thỉnh cầu.
Không có phân phó thủ hạ tìm đến cô, mà là tự mình đến, chính là vì bày tỏ áy náy của hắn cùng thành ý.
"Vào trong nhà tôi? Không tốt đi?" Cô lên tiếng cự tuyệt."Lần trước ngài đại giá quang lâm, làm hư hỏng không ít vật dụng trong nhà tôi, chẳng lẽ anh còn muốn đi vào phá hư đồ đạc còn lại trong nhà tôi?" Đều là người này, thế nhưng đập vỡ cửa ban công thủy tinh của cô, đá ngã lăn bàn ăn cùng ghế dựa tại phòng bếp, hại cô lại tốn một khoản tiền để sửa chữa, cô nếu để cho hắn vào nhà của cô thì đó chính là ngu ngốc.
Lane xấu hổ, "Tôi sẽ bồi thường cô."
"Không cần!" Cô hầm hừ cự tuyệt."Các người những ông chủ lớn này, mắt đều ở trên đỉnh đầu, giống chúng tôi loại tiểu dân chúng này các người căn bản cũng không đặt ở trong mắt! Katy tôi còn chưa có nghèo đến cần anh bố thí, cút! Tôi cái gì lời nói cũng không muốn nói với anh!" Cô rống đến khàn cả giọng, cũng rống đến làm hắn sững sờ ngây ngốc, sau đó thừa dịp lúc hắn không chú ý một tay nắm cửa đóng lại, tiếp liền khóa cửa lại.
Đột nhiên hỏi, Lane có chút hiểu nguyên do Khải thích cô, đồng thời cũng đối với cô thay đổi cái nhìn.
Người phụ nữ không cần tiền của hắn, cô vẫn là người đầu tiên, chỉ là kỳ quái, bị cô như vậy hung ác trách cứ, nói móc thậm chí là gầm rú, hắn đều không cãi lại, càng không bày ra sắc mặt cho cô nhìn, ngược lại còn bật cười.
Cô gái này, thật thú vị.
"Katy, tôi có phiền toái lớn." Hắn hướng về phía cửa kêu hô.
"Kêu la cái gì? Tôi với anh rất thân quen sao? Anh có phiền toái thì liên quan gì đến tôi! Cút á!" Cô ngăn cách bằng cánh cửa rống to.
Cô gái này rất có sức sống a, hắn không khỏi bật cười, nhưng nghĩ đến Khải, sắc mặt hắn lại trở nên nặng nề.
"Khải. . . . . . Cùng tôi chiến tranh lạnh đã hơn một tuần lễ, không nói chuyện với tôi."
"Hừ, đáng đời." Cô âm thầm vui sướng khi người gặp họa.
"Ba ngày trước, nó tại trong miệng Andy biết được tin tức cô bị khai trừ, từ ngày ấy trở đi, nó liền giọt nước cũng không uống. . . . . ." Lời còn chưa nói hết, cửa liền bị cô mở ra.
"Anh nói cái gì? !" Sắc mặt của cô tái nhợt đến dọa người, đưa tay trái ra níu lấy cổ áo Lane, chất vấn, "Khải thế nào? Anh nói cậu bé như thế nào?"
Cô đối với Khải quan tâm, không phải là diễn trò.
"Nó không tha thứ cho tôi, Khải. . . . . . Giận tôi làm hết thảy, nó lấy không ăn không uống hướng tới tôi kháng nghị, đã ba ngày rồi, hơn nữa nó còn nói nó . . . . . Nó chán ghét tôi." Hắn khó khăn nói ra bốn chữ này.
Không có gì so nói ra bốn chữ "Con chán ghét cha" này làm cho hắn bị thương.
"Tôi không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là tới tìm cô. Katy, nếu như cô thật quan tâm Khải, xin khuyên nó một chút được không? Kêu nó ăn cái gì, tôi sợ nó không có thể lực chống đỡ nữa." Hắn lo lắng thỉnh cầu.
Katy lúc này mới nhìn rõ, người đàn ông đứng ở ngoài cửa nhà cô thỉnh cầu cô giúp đỡ này, không phải Lane • Ciel đại danh đỉnh đỉnh, chỉ là một người cha vì lo lắng cho con trai mà khẩn trương thôi.
Hắn là yêu Khải, nhưng là phương thức của hắn quá cường thế, ép Khải không thở nổi.
Giờ khắc này cô mới khắc sâu thể nghiệm, này một đôi cha con cần sự hỗ trợ của cô, đánh vỡ cục diện chiến tranh lạnh bế tắc giữa bọn họ.
"Để cho tôi tới xem Khải." Cô trực tiếp yêu cầu."Tôi muốn thấy cậu bé, anh đồng ý chứ?"
"Chỉ cần có thể khiến Khải hết giận mà ăn cái gì, cô nghĩ muốn làm cái gì tôi đều không có ý kiến." Hắn lộ ra vui vẻ như trút được đi gánh nặng.
"Anh cần phải làm nhất, chính là hướng Khải nói xin lỗi!" Cô không nhịn được nói."Ôm nó, hơn nữa nói cho nó biết anh rất thương nó, tại sao phải keo kiệt ở tại biểu đạt anh đối với cậu bé yêu đâu? Một cái ôm có này bao nhiêu khó khăn sao?"
"Tôi đến bây giờ mới hiểu được đạo lý quan trọng như vậy." Hắn cười khổ."Nhưng là Khải không cho phép tôi đụng nó, hiện tại đổi thành nó cự tuyệt tôi."
"Chỉ cần anh nghĩ muốn làm thì vẫn còn kịp." Cô thấy bộ dáng thất hồn lạc phách kia của hắn, lời nói khích lệ cứ như vậy nói ra khỏi miệng."Không cần giống tôi, liền một cái có thể ôm người nhà cũng không thể." Chẳng biết tại sao nhắc tới mình, cô có một trận thất thần.
Cô từ trước đến giờ chưa từng đối với người khác tiết lộ thân thế của mình, tại sao cô sẽ nói cho Lane vậy? Chẳng lẽ là bởi vì ánh mắt cô đơn của hắn đưa tới cô lòng đồng cảm?
Không, không muốn!
Hiện tại quan trọng nhất là để cho cô thấy Khải, để cho cô khuyên cậu ăn cái gì, không cần cố chấp như vậy nữa.
Một tuần lễ không thấy, phòng Khải giống như qua cuộc đại chiến thế giới một dạng, loạn tới đáng sợ.
Cậu vẫn là đứa trẻ sinh hoạt thường quy tốt đẹp chính là, thành thục giống như tiểu đại nhân, nhưng mà vẫn có tấm lòng son.
Nhìn Khải ngồi yên ở đầu giường rơi lệ, lòng của Katy như bị nhéo chặt.
Tự trách làm cho cậu ăn không vô, cũng không ngủ được đi! Cậu mặc dù xuất thân giàu có, từ nhỏ được cưng chiều lên trời, nhưng cậu vẫn là một đứa trẻ hiền lành.
Cô có thể hiểu được cậu đang nghĩ cái gì, cậu đang tự trách, tự trách mình nói dối mà mang phiền toái tới cho cô, hại cô bị thương, mất công việc; cậu đang hối hận, từ ý đồ của cậu để cho cô cùng Lane gặp mặt mà sử xuất cái tạp kỹ kia bắt đầu tự trách, hơn nữa sau đó Lane tự tay vặn gãy cánh tay cô, hình ảnh kia thực in sâu trong tâm hồn non nớt của Khải, lại tăng thêm đả kích với sự kiện cô bị khai trừ.
Cậu không ăn đồ, cũng không uống nước, khổ sở ngồi ở trong phòng, không cho người đến gần, một tay nắm kẹo lần trước cô cho cậu, một tay kia là ôm ba con thú bông mà cô mua cho cậu, yên lặng rơi lệ.
"Tránh ra!" Khải nhạy cảm nghe tiếng bước chân rất nhỏ đạp trên thảm trải sàn, lập tức giơ lên tuyến phòng vệ.
Bình thường nghe được cậu như vậy rống, người tới cũng sẽ ngoan ngoãn lui ra ngoài, bởi vì biết kế tiếp cậu sẽ bắt đầu ném đồ.
Căn phòng này chính là cậu một tay làm ra, thấy đồ cậu liền bắt tới ném, trừ ba con thú bông cậu ôm chặt vào trong ngực cùng kẹo nắm trên tay ra.
"Cháu muốn cô tránh ra à?" Cô làm ra nhẹ nhàng mà nói.
Không cần như vậy thanh âm tận lực thoải mái nói chuyện, cô sợ mình sẽ bật khóc ra mất.
"Cô thật vất vả mới có thể đến a, Khải, cháu muốn cô đi ra ngoài à?" Cô rón rén đến gần cậu, ngồi ở sau lưng cậu, cúi đầu cùng cậu nói chuyện.
"Katy?" Khải không xác định sự tồn tại của cô là chân thật hay là ảo ảnh."Thật là cô sao? !"
"Dĩ nhiên a." Tay trái ở trong túi áo móc móc, tựa như làm ảo thuật, lại móc ra một đống kẹo đủ màu sắc rực rỡ."Cái này cho cháu ăn. . . . . ."
"Để cho cháu một ngày nói chuyện ngọt ngọt ngào ngào, một ngày đều có tâm tình tốt." Khải nói tiếp, nhìn cô, sau đó nhào vào trong ngực cô."Thật là cô sao? ! Katy!"
"Là cô a, cháu nhẹ một chút, tay của cô bị thương, sẽ đau! Cháu thật nặng nha." Cô ôm Khải, trêu ghẹo mà nói.
"Katy thật sự là cô. . . . . . Ô. . . . . ." Cậu không khỏi khóc rống thất thanh."Thật xin lỗi, cháu không phải cố ý nói dối đâu , thật xin lỗi! Katy thật xin lỗi, ô ô. . . . . ."
"Không sao, ngoan, không sao." Cô khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại của cậu, dịu dàng an ủi."Ngoan, khóc xong lại vô sự rồi, cô không tức giận cháu đâu, thật đấy."
"Ô ô ô. . . . . . Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cháu về sau không dám, thật xin lỗi Katy, ô. . . . . ."
Tựa tại ngoài cửa phòng Khải nhìn một màn này Lane, mũi không khỏi vì này có chút chua chua, hốc mắt cũng phiếm đỏ rồi.
"Thiếu gia." Andy bưng thức ăn nóng hổi đứng ở bên cạnh hắn."Katy muốn tôi chuẩn bị một chút gì đó dễ tiêu hóa, tôi làm một chút cháo."
"Đưa vào đi." Hắn gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Khải gào khóc bộ dạng tựa như một đứa trẻ 8 tuổi bình thường, không phải hắn nuôi dạy 8 năm, Khải tri thư đạt lễ, trưởng thành sớm hiểu chuyện đó.
Hắn giáo dục có phải hay không sai lầm rồi? Tại sao Khải như vậy thật sự một mặt chưa từng ở trước mặt hắn hiển lộ đây? Ngược lại là Katy, dễ dàng như vậy đã có được tin tưởng của con trai cùng lệ thuộc vào, con có thể tận tình đối cô làm nũng, lại chưa từng đối với hắn người cha ruột này làm như vậy.
Hắn rốt cuộc. . . . . . Đối với Khải làm cái gì?
Lane tự xét lại, hắn tựa hồ đối với con trai làm chuyện rất quá mức, không khỏi hồi tưởng lại tuổi thơ của mình.
Đúng vậy, hắn mặc dù là người thừa kế tập đoàn Ciel, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục anh tài, nhưng là tuổi thơ của hắn là vui vẻ, cha chưa bao giờ ngăn cản hắn nếm thử bất kỳ cái gì, ngay cả công việc đặc vụ nguy hiểm cũng không phản đối.
Nhưng là Khải đâu?
Không được cho phép rời đi khách sạn, giống như chim Hoàng Yến chỉ bị nhốt ở trong lồng chim, mình ở trên người con trai gia tăng áp lực cùng gánh nặng vượt qua tuổi của con này có thể thừa nhận.
Nghĩ đến Khải ôm chặt vào trong ngực ba con thú bông rẻ tiền kia, con trai coi như món đồ chơi trân bảo, Lane lúc này mới giật mình, hắn vì Khải sắp đặt giáo dục hoàn thiện nhất, thầy giáo tốt nhất, cuộc sống tối ưu tốt nhất, còn có một phòng tàng thư phong phú, nhưng không có vì con chuẩn bị một món đồ chơi.
Hắn rõ ràng có năng lực cho con tất cả thứ tốt nhất a! Tại sao nhưng ngay cả một món đồ chơi cũng không có cho con vậy?
Hắn lúc này không thể không thừa nhận, hắn là người cha thất bại.
~~~ Hết chương 5 ~~~