Tổng Giám Đốc Thực Yêu Tôi

Chương 8




Ti vi trong phòng khách đang phát một bộ phim truyền hình nhiều tập, cả căn phòng khách trừ âm thanh của ti vi ra, không có bất kì thanh âm khác. An Danh Lị ngồi trên ghế xô-pha, hai mắt nhìn thẳng vào chiếc ti vi tinh thể lỏng 42 inch ở phía trước, nhưng lại là nhìn mà không thấy, căn bản cũng không biết nó rốt cuộc đang diễn cái gì.

Cô cứ nghĩ mãi một chuyện, nghĩ mãi, đã nghĩ mấy ngày rồi.

“Tị Ngần?” Cô mở miệng lên tiếng.

“Ừm?” Phí Tị Ngần đang gối lên đùi cô đọc tiểu thuyết khẽ lên tiếng.

“Chúng ta kết hôn có được không?”

“Ừm.” Anh lên tiếng trả lời, tiếp đó cả người cứng đờ bỗng nhiên trở mình ngồi dậy, thiếu chút nữa không ngã từ trên ghế xô-pha xuống. Anh nhanh chóng bò lên ngồi xuống, ném cuốn tiểu thuyết trên tay qua một bên, một tay chụp lấy bờ vai cô, xoay cả người cô về phía mình, chăm chú dán chặt vào đôi mắt của cô. “Em vừa mới nói gì?” Anh cẩn thận nghiêm túc hỏi, khó tin đến nỗi ngay cả hô hấp cũng đều ngừng lại trong chốc lát.

“Chúng ta kết hôn có được không?”

Cô nhìn thẳng vào anh nhắc lại một lần nữa, thế nhưng anh lại ngơ ngác nhìn cô không hề nhúc nhích, cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

“Anh có bằng lòng lấy em không?” Cô chớp chớp mắt, sửa lại hỏi với giọng do dự không chắc chắn.

Cô vẫn luôn nghĩ bản thân có nên kết hôn với anh hay không, nhưng lại không hề nghĩ đến chuyện anh có muốn, có bằng lòng lấy cô hay không.

Bởi vì anh từng nói với cô rằng anh yêu cô, cho nên cô tưởng là kết hôn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà có lẽ anh vẫn chưa nghĩ tới muốn kết hôn cùng cô, nói như vậy nên làm sao bây giờ?

“Ừm, nếu như anh không bằng lòng cũng không sao, em chỉ là!”

“Anh đương nhiên bằng lòng!” Phí Tị Ngần vội vã nói ra, cả người lâng lâng tựa như muốn bay lên vậy.

Đây rốt cuộc làm sao lại xảy ra thế, anh vẫn cho rằng bản thân còn phải làm tình nhân trong bóng tối cả đời, vĩnh viễn không thấy được ánh sáng, rốt cuộc cô lại cầu hôn anh, anh không phải đang nằm mơ chứ?

“Em nghiêm túc thật sao? Không phải đang đùa giỡn anh, có đúng không?” Anh nhìn cô chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Ừm.” An Danh Lị gật đầu với anh.

“Em chắc chứ?” Anh hỏi lại lần nữa.

“Chắc chắn.”

“Thật sự chắc chắn?”

“Ừm.”

Thấy cô vẻ mặt kiên định không dao động, biểu tình dứt khoát cả đời, Phí Tị Ngần cũng không kiềm chế được sự hưng phấn cùng vui sướng của bản thân nữa, đột nhiên ôm cô thật chặt trong lồng ngực, sau đó lại thả cô ra, đứng dậy, hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to mấy tiếng, tiếp đó anh quay người lại, ôm lấy cô từ trên ghế xô-pha xoay vòng vòng, cả người giống như ăn phải thuốc kích thích, Happy vô cùng.

“Bà xã, bà xã, cuối cùng em cũng là vợ của anh rồi.” Anh cười ha hả lớn tiếng tuyên bố.

An Danh Lị bị phản ứng khoa trương của anh dọa cho chết lặng, sự vui sướng đó lập tức lan sang khiến cô cười không ngừng nổi.

“Anh không cần phải khoa trương như vậy đâu.” Cô cười cười nói.

“Anh rất sung sướng, ye! Ye!” Anh tăng tốc quay vòng vòng, hại cô sợ đến mức cuống quýt kêu lên sợ hãi. “Anh không cần như vậy, đầu em choáng váng rồi nha, mau thả em xuống, ôi…” Cô ôm chặt lấy cổ anh, vừa cười vừa nói.

“Bà xã” Anh ngừng quay vòng, để hai chân cô chạm đất, nhìn cô thật chân thành nồng nàn nói.

Bộ dáng của anh khiến cô thực cảm động.

“Anh vui mừng sao?” Cô hỏi anh.

Phí Tị Ngần ra sức gật đầu, điệu bộ nhếch miệng mỉm cười xem ra có chút ngơ ngác.

“Sẽ lấy phải một phiền phức to lớn, anh vẫn còn vui mừng như thế?”

Cô giễu cợt nói với anh.

“Phiền phức to lớn chỗ nào?” Vẻ mặt anh đầy tươi cười hỏi.

“Em nha.”

“Anh chỉ nhìn thấy một đại mỹ nhân.” Anh mỉm cười hôn cô một cái, vội vã hỏi: “Em cảm thấy chúng ta kết hôn lúc nào thì tốt? Ngày mai thế nào?”

Cô ngẩn người, không nhịn được liền bật cười. “Đừng nói giỡn nữa, em còn chưa gặp ba mẹ anh, loại chuyện tiền trảm hậu tấu này [1] em không làm được.”

Anh đờ ra một chút, cô không nhắc đến chuyện này, anh cũng quên mất vấn đề của mẹ vẫn chưa được giải quyết.

“Làm sao vậy?” An Danh Lị nhạy cảm nhận ra anh có chút không thoải mái.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ đến ba em bên đó nên làm thế nào thôi.” Anh vẫn không muốn nói cho cô biết chuyện của mẹ, chuyển sự chú ý sang một vấn đề khác cũng cần phải giải quyết.

Nét mặt cô trong nháy mắt trở nên lạnh lùng. “Không cần phải nói với bọn họ, cứ coi em giống như Nam Tuệ, là cô nhi không có cha mẹ, không có gia đình.”

“Giữa thực tế và giả tưởng có sự khác biệt rất lớn.” Anh nhắc nhở nói.

“Em biết. Nhưng em hy vọng bản thân mình có thể lấy thân phận cô nhi để kết hôn với anh, nói cách khác, khi những người nhà họ An đó tìm đến cửa, anh có thể hoàn toàn không cần phải quan tâm đến bọn họ, thậm chí coi họ là những tên giả danh lừa đảo cũng không sao, cho dù đánh đuổi bọn họ cũng được.” Cô lạnh nhạt tựa như đang nói đến chuyện của người khác.

“Danh Lị…”

“Đừng nói gì hết, cứ quyết định như thế đi.” Cô lắc đầu cắt ngang lời anh.

“Em có biết như vậy người khác sẽ nói gì không?” Phí Tị Ngần không để ý đến quyết định của cô, tự ý hỏi.

“Em biết làm như vậy có lẽ sẽ khiến anh phải gánh một số phê bình hoặc là những lời đồn đại –“

“Anh cũng không hề quan tâm người khác nói anh như thế nào, cái anh quan tâm đó là cảm nhận của em.” Anh nhíu chặt lông mày, vẻ mặt lo lắng nhìn cô. “Em thật sự muốn anh làm như vậy sao? Nếu như xí nghiệp An Thị phát sinh khủng hoảng tài vụ, sẽ phải phá sản hoặc bị kiện cáo mà đến tìm sự giúp đỡ của anh, em cũng muốn anh không cần quan tâm đến họ sao? Anh thì làm được, vấn đề nằm ở chỗ em sẽ không vì thế mà vật lộn, khổ sở.”

“Chuyện lần trước đã dạy em không cần phải vì bọn họ mà làm theo cảm tính rồi.”

“Nhưng mà em vẫn sẽ vật lộn, sẽ khổ sở.” Anh nói ra chuyện trong lòng cả hai người đều biết rõ.

“Em sẽ từ từ vượt qua.” Ánh mắt cô kiên định nói.

“Anh không muốn nhìn thấy em khổ sở.” Đôi lông mày của anh ngay cả một giây cũng không thả lỏng.

“Nỗi đau lâu dài không bằng khổ sở ngắn ngủi, sự tuần hoàn của tâm tình chỉ khiến em càng đau khổ, anh hẳn là cũng biết đạo lý này, không phải sao?” Cô rất cảm động, anh vì cô mà nghĩ như vậy, còn nghĩ nhiều đến thế.

“Nhưng mà…”

“Em yêu anh, Tị Ngần.”

Phí Tị Ngần cả người lặng đi, bởi vì đây là lần đầu tiên cô nói với anh ba chữ ấy, cho dù anh rất nhanh biến hai câu I Love You cùng anh yêu em trở thành câu nói đầu môi, nhưng cô vẫn chưa từng nói với anh quá nửa lần, cho tới bây giờ.

“Cảm ơn sự bao dung và đợi chờ của anh.” An Danh Lị tiến sát vào trong lòng anh, đưa tay vòng qua ôm lấy anh thật chặt, tựa trước ngực anh khẽ nói: “Em của quá khứ luôn tự vẽ mình trong giới hạn một vòng tròn nhỏ xíu, cái gì cũng không làm, chỉ biết lo lắng chỗ này chỗ nọ, là anh đã kéo em ra khỏi vòng tròn đó, nói cho em biết không cất bước thì không có cách nào để tiến lên, không vỗ cánh thì không có cách nào để bay cao, muốn giành được hạnh phúc, thì cần phải có dũng khí để đối mặt với tất cả, em đã giác ngộ rồi, không muốn chạy trốn nữa.”

“Em không sợ sao?” Anh ôm lấy cô, trong giọng nói vẫn có tia lo lắng.

“Sợ cái gì?” Cô ngẩng đầu nhìn anh. “Tổn thương hay là thất vọng? Trước đây khi em ở một mình, cũng không phải là chưa từng nhận lấy những cái đó, huống hồ hiện tại bên cạnh em còn có anh.” Ngừng lại một lát, cô tràn đầy tin tưởng nói: “Không, em không sợ.”

Nhìn thấy quyết tâm đánh đến cùng của cô, Phí Tị Ngần hít sâu một hơi nói, gật đầu với cô: “Anh biết rồi.”

Xem ra, đám người đáng ghét nhà họ An ấy đã không còn là vấn đề ngăn trở bọn họ, giữa hai người, chỉ còn có cánh cửa ấy của mẹ thôi.

Ngày hôm sau, Phí Tị Ngần mượn lý do bàn bạc công sự, trở về nhà ba mẹ ăn cơm trưa. Sau khi vào cửa, anh lên tiếng chào người mẹ vẫn không hề quan tâm đến anh xong, hai cha con lập tức tiến vào thư phòng giải quyết “công sự”.

“Ba, gần đây có gì tiến triển không?” Cửa thư phòng vừa đóng lại, Phí Tị Ngần vội vã hỏi.

Phí Vân gật gật đầu, lại thở dài nói: “Ba đã tìm ra điểm mấu chốt của vấn đề rồi, chỉ có điều không tìm được cách giải quyết.”

“Ba biết vì sao mẹ lại phản đối rồi?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Ừm.”

“Vì cái gì?”

“Con có biết mẹ con có một người bạn sống trong viện điều dưỡng đã hai mươi mấy năm không?”

“Biết ạ, con đã từng nghe mẹ nói qua, đó là người bạn tốt nhất thời đi học của mẹ. Ba vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này, lẽ nào có liên quan đến việc mẹ phản đối sao?”

Phí Vân gắng sức thở ra một hơi, phụ họa gật đầu. “Rốt cuộc là chuyện gì, ba?” Anh quả thật không hiểu được, nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra chuyện của anh và Danh Lị, vì sao lại kéo cả bạn của mẹ vào chứ? “Nói đơn giản, An Thắng Hùng chính là tên đầu sỏ năm đó đã phản bội tình cảm của bạn mẹ con, hại bạn của bà ấy trở thành bộ dạng như bây giờ. Mẹ con phản đối hoàn toàn không phải là bạn gái của con, mà là ba của con bé An Thắng Hùng.”

Phí Tị Ngần chết lặng nhìn ba, quả thật không thể tin được trên thế giới này lại có chuyện vừa đúng lúc lại hoang đường đến như vậy.

“Cái này thật không có đạo lý.” Anh lắc đầu, “Danh Lị là Danh Lị, An Thắng Hùng là An Thắng Hùng, sao mẹ lại có thể vì cái lý do như vậy mà phản đối chứ? Huống hồ Danh Lị đối với ba mẹ của chính mình là ai, vốn không có quyền được lựa chọn.”

“Đạo lý này chúng ta đều biết, nhưng mà tình cảm của con người không thể dùng đạo lý mà có thể chi phối.” Phí Vân có thể thông cảm được nỗi lòng của bà xã.

“Có phải mẹ đã nhầm? An Thắng Hùng đã hại bạn của bà ấy cũng không phải là An Thắng Hùng đó.” Phí Tị Ngần buồn bực vò loạn tóc.

“Mẹ con không phải là người nhầm lẫn chuyện hai mươi mấy năm trời.”

“Cho nên vì cái tên khốn kiếp ấy, Danh Lị không có quyền được theo đuổi hạnh phúc, con nhất định phải rời bỏ người mình yêu sao?” Anh không nén được giận nghiến răng nói.

“Con hãy bình tĩnh trước đã, không có ai nói như vậy.”

Anh cố sức hít một hơi, kiềm chế tâm tình của bản thân.

“Ba, Danh Lị là người vô tội, con tuyệt đối sẽ không vì sự phản đối của mẹ mà bỏ rơi cô ấy, rời xa cô ấy.” Anh kiên định nói.

“Điểm này ba sớm đã đoán được, vấn đề nằm ở chỗ, con có thể không màng đến cảm nhận của mẹ con sao?” Phí Vân bình tĩnh nhìn con trai hỏi.

Anh nghe vậy liền mím chặt môi. Anh không làm được, bởi vì mẹ đối xử với anh còn tốt hơn cả đứa con ruột Vũ Kiệt, bảo anh làm sao có thể không để ý đến cảm nhận của bà? Nếu như anh thật sự có thể không quan tâm, hiện tại đã không cần phải phiền não như vậy rồi?

“Cái tên kia trước giờ chưa từng quan tâm đến Danh Lị, trong cái nhà đó, Danh Lị còn không bằng cả người ngoài, chưa bao giờ có được một tia ấm áp của gia đình. Nếu như bạn của mẹ là người bị hại, Danh Lị cô ấy cũng vậy, khác biệt chỉ ở chỗ cô ấy xui xẻo mang trong mình dòng máu của cái tên đó mà thôi, nhưng mà đây cũng không phải là thứ cô ấy có thể lựa chọn, con thật sự không hiểu tại sao mẹ lại vì thế mà phản đối?”

Phí Vân cũng có vẻ mặt bất đắc dĩ. “Bạn gái của con có biết chuyện mẹ con phản đối các con hẹn hò không?”

“Con chưa để cô ấy biết.” “Vì sao? Lo lắng con bé sẽ tổn thương sao?”

Anh gật đầu. “Danh Lị từ nhỏ chưa từng nhận được tình yêu thương của cha mẹ cùng sự ấm áp của gia đình, con vốn hy vọng cô ấy có thể nhờ gả cho con mà có được tình thân trước đây cô ấy chưa từng có, không ngờ…”

“Mẹ con lại phản đối?” Phí Vân tiếp lời.

Phí Tị Ngần bất đắc dĩ thở mạnh một hơi.

“Trái tim của Danh Lị rất yếu đuối, nếu như để cô ấy biết mẹ phản đối tụi con kết hôn, điều con lo không chỉ là cô ấy sẽ chịu tổn thương thôi, càng sợ cô ấy sẽ để không phá hỏng tình mẫu tử giữa mẹ và con mà lựa chọn rời xa. Cô ấy chính là kiểu người đó.”

“Ba thấy, hai con cứ kết hôn trước, xác định danh phận là được rồi.” Phí Vân trầm mặc suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên đưa ra sáng kiến như vậy.

“Ba?” Phí Tị Ngần kinh ngạc nhìn ông.

“Chỉ cần kết hôn, con không cần phải lo lắng con bé sẽ bỏ đi nữa, không phải sao?”

“Nói thì không sai, nhưng mà!”

“Mẹ con bên này cứ thuận theo tự nhiên đi. Con người là loài vật có tình cảm, mẹ chồng nàng dâu chung sống lâu dài, tự khắc sẽ có cảm tình.”

“Thực ra con cũng không phải chưa từng nghĩ đến có khả năng làm như vậy, nhưng mà không có cách nào.” Phí Tị Ngần lắc đầu nói.

“Tại sao không có cách nào?”

“Bởi vì Danh Lị hiện tại một lòng chỉ muốn diện kiến ba mẹ, cô ấy nói chuyện tiền trảm hậu tấu cô ấy không làm được.”

“Không ngờ con bé lại có lòng như vậy.”

Có lòng thì có ích lợi gì, mẹ lại không quan tâm, cũng sẽ không vì thế mà chấp nhận cô ấy.

Đáng ghét, anh thật sự sắp phiền muộn muốn chết rồi, sự việc cuối cùng sao lại trở nên phức tạp nan giải thế này? Anh rốt cuộc phải làm sao mới tốt đây? Thật sự là thiên đầu vạn tự [2] mà. Anh cứ học Danh Lị coi mình trở thành cô nhi không cha mẹ là được rồi…

A, anh thật sự sắp bị làm cho phát điên rồi, anh mặc kệ nha!

“Ba, chúng ta hẹn một ngày ra ngoài ăn cơm đi. Mời ba làm đại diện, xem như mẹ hôm đó tạm thời có việc không thể đến cuộc hẹn, ba đến gặp Danh Lị, sau đó nói lời chúc phúc vui mừng đạt ước nguyện, rồi con sẽ tìm cớ kéo cô ấy đi kết hôn, đây là biện pháp tốt nhất con có thể nghĩ ra.” Anh không thèm đếm xỉa quyết định nói.

“Quyết định tiền trảm hậu tấu rồi?”

“Con nghĩ không ra cách nào khác, dù sao vẫn không thể để cô ấy mang đứa trẻ rời xa con.”

“Đứa trẻ?” Phí Vân trợn trừng hai mắt kêu lên kinh hãi.

“Tuy rằng vẫn chưa chắc chắn một trăm phần trăm, nhưng chí ít cũng nắm chắc bảy, tám phần, Danh Lị cô ấy có khả năng đã mang thai rồi.”

Phí Vân có cảm giác vừa hưng phấn vừa muốn mắng chửi người, hưng phấn là bởi bản thân sắp được làm ông nội rồi, muốn mắng chửi người chính là vì ông chưa từng dạy con trai làm cái chuyện không có trách nhiệm đó nha, còn chưa kết hôn, đã làm cho bụng con gái nhà người ta to lên rồi.

“Con cái tên nhóc này không có tránh thai sao?” Ông nhíu mày hỏi.

“Là con cố ý.”

“Cố ý?”

“Con nghĩ nhìn thấy đứa trẻ, mẹ hẳn sẽ không kiên quyết phản đối nữa.”

Phí Vân bừng tỉnh ngộ vỗ tay cười to thành tiếng. “Đây chính cách hay, trước đây sao con lại không đề cập chứ?”

“Đây là biện pháp đề phòng ngộ nhỡ, ép mẹ vào khuôn phép, con vốn không muốn dùng.” Phí Tị Ngần nhíu chặt lông mày, vẻ mặt tràn đầy tự trách không nỡ.

“Ba cũng không cho phép nhà chúng ta có con riêng ra đời.” Phí Vân vẻ mặt nghiêm túc nói.

“Con cũng sẽ không để loại sự việc này xảy ra.” Giọng nói của anh dù kiên định, nhưng vẻ mặt vẫn có phần do dự.

“Ba, mẹ bên đó…”

“Trước hết gạt mẹ con xong đã, đợi khi con dâu vào cửa, tình trạng thân thể ổn định rồi hãy nói.” Phí Vân quyết định nói.

Phí Tị Ngần thở dài một hơi, anh thật sự rất không muốn lừa gạt mẹ, không có sự chúc phúc của bà mà đã kết hôn.

“Không cần nghĩ nhiều như vậy, con nên nghĩ, nên làm chỉ có một chuyện, đó là sắp xếp thời gian gặp mặt cho ba và con dâu nhanh lên một chút, sau đó mau chóng kết hôn, nếu như con bé thật sự mang thai, chẳng bao lâu sau sẽ bắt đầu nôn nghén, đến lúc đó con bé sẽ rất không thoải mái.”

“Rất không thoải mái?”

Phí Vân gật đầu. “Ba còn nhớ năm đó chị dâu sinh con, còn mẹ con có mang Vũ Kiệt, hai người chịu không ít khổ sở, mẹ con ăn cái gì liền nôn ra cái đó, nôn đến mức cả gan mật cũng nôn ra, sau đó còn đến bệnh viện nằm cả tháng trời, dọa ba đến bây giờ nghĩ lại còn thấy rùng mình. Con tốt nhất từ bây giờ bắt đầu chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

“Ba, ba đừng dọa con.” Anh càng nghe càng lo lắng.

“Ba không dọa con, mà là lấy kinh nghiệm của người đi trước đưa ra sáng kiến từ lương tâm cho con, những người đàn ông Phí gia chúng ta trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ duy nhất bà xã sinh con, giống như lời ếm ma quỷ vậy.” Phí Vân thở dài một hơi, toàn tâm hương về liếc nhìn anh một cái, “Bằng không con cho rằng, tại sao con và Vũ Kiệt đều là con một?”

Phí Tị Ngần vẻ mặt cứng lại.

Phụ nữ mang thai sinh em bé, thật sự đáng sợ như vậy sao?

Trên đường phố khắp nơi đều có thể nhìn thấy trẻ con, cũng có thể nhìn thấy phụ nữ có bầu, mang thai sinh em bé đối với phụ nữ mà nói hẳn là một chuyện rất tự nhiên, không đến nỗi khó khăn tới chỗ nào chứ?

Nhưng mà ba bảo ăn cái gì nôn cái đó, nôn đến mực ngay cả gan mật cũng ra hết, còn phải nằm viện. Anh tưởng tượng đến cảm giác đó, rồi lại đặt tình huống ấy và Danh Lị cạnh nhau, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch.

“Còn điểm nữa, con trai, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.”

“Có lẽ Danh Lị vốn vẫn chưa mang thai.” Phí TỊ Ngần ngẩng đầu lên, nuốt nước miếng, tự mình an ủi nói.

“Các con ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút liền biết mà.”

Phí Tị Ngần không có cách nào đợi đến ngày mai, vừa rời khỏi nhà ba mẹ, lửa đốt khắp mông liền lập tức gọi điện cho bà xã tương lai, muốn cô xin nghỉ buổi chiều cùng anh đến một nơi, tiếc rằng bởi vì cô sớm đã hẹn khách hàng cần làm bản báo cáo, hơn nữa đối phương đã đến công ty rồi, cho nên không thể không tiến hành.

Buổi chiều không được, vậy thì đổi sang lúc tan ca liền đi khám vậy.

Ai mà biết anh lại bị một khách hàng Nhật Bản tạm thời chạy đến quẩn chân, làm cho đến 10 giờ vẫn còn chưa về nhà, đợi tới lúc cuối cùng có thể bước chân vào nhà, đã quá 11 giờ đêm, phụ khoa đương nhiên đóng cửa hết rồi, anh đành phải gắng gượng trên đường trở về, ghé vào cửa hàng tiện lợi mua một hộp que thử thai về.

Đẩy cửa chính ra, đèn phòng khách vẫn sáng, ti vi cũng đang mở, người xem ti vi lại nằm trên ghế xô-pha mà ngủ.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa, đến bên cạnh An Danh Lị ngồi xuống, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt cô, lông mày của cô, cô vẫn không nhúc nhích ngủ say sưa.

Anh liếc nhìn chiếc cặp công văn chứa que thử thai, lại nhìn sang gương mặt say ngủ của cô, đấu tranh một hồi, vẫn là buông lỏng thở dài một hơi. Để cô ấy ngủ vậy, cho dù anh đã đợi hơn nửa ngày, ngại gì phải đợi qua một đêm nữa chứ? Anh cẩn thận từng chút một đưa tay ôm cô từ trên ghế xô-pha, bế vào trong phòng, đặt cô ngủ trên giường.

Cô thật sự ngủ rất sâu, ngay cả như vậy cũng không thể đánh thức cô, có phải công việc ban ngày quá mệt không? Hay là bởi vì cơ thể của cô thật sự thay đổi, trong bụng đang mang thai đứa con của bọn họ, khiến cô ấy mệt mỏi như vậy?

Bàn tay của Phí Tị Ngần bất giác ngừng lại đặt lên chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của cô, nghĩ đến có thể có một sinh mệnh nhỏ đang lớn dần bên trong, anh cảm thấy vô cùng kỳ diệu, nhưng mà vừa nghĩ đến lời ba đã nói, nôn đến mức ngay cả gan mật cũng nôn ra! Toàn thân anh cứng đờ, thậm chí còn khẩn cầu hy vọng cô ấy không mang thai. Có, hay không có?

Rốt cuộc là anh hy vọng, hay không hy vọng cô ấy mang thai?

Anh sắp bị hai vấn đề này bức đến phát điên rồi, hy vọng tối nay anh sẽ không vì thế mà mất ngủ.

Ngắm nhìn gương mặt say ngủ của cô, thở ngắn than dài một hồi, anh đứng dậy đi vào phòng tắm tẩy rửa, không ngờ đợi đến khi anh đi ra, người trước đó ngủ đến mê man bất tỉnh là cô lại tỉnh táo ngồi trên đệm, mỉm cười với anh.

“Anh đã về rồi?”

“Sao lại tỉnh dậy?” Anh kinh ngạc hỏi.

“Bị dọa tỉnh lại.” Anh nghe vậy, lập tức quay đầu kiểm tra xung quanh, muốn tìm ra vật đã dọa cô tỉnh dậy, lại nghe cô nói tiếp, “Em không nghĩ bản thân có thể ngủ, thật đúng là bị chính mình dọa tỉnh dậy mà.”

Anh thở phào một hơi. “Ngủ thì cứ ngủ tiếp đi, sao lại mang bản thân mình ra dọa tỉnh lại.” Anh leo lên giường khó hiểu hỏi.

“Bởi vì em muốn đợi anh trở về, có chuyện muốn nói với anh.”

“Chuyện gì thế?”

“Anh…” Cô muốn nói nhưng lại thôi, trên mặt có phần bất an.

“Làm sao vậy?” Anh có chút lo lắng đưa tay kéo cô vào lòng, dịu dàng hỏi.

“Tị Ngần, em… hình như có thai rồi.” Cô khẽ nói với anh.

Anh vừa nghe xong, toàn thân cứng đờ, sắc mặt hết tái xanh lại chuyển sang trắng bệch.

An Danh Lị nhìn thấy phản ứng của anh, trái tim lạnh lẽo, mặt không còn chút máu cô lấy tay đẩy anh ra, muốn nhảy xuống giường, tránh khỏi anh.

“Đợi một chút, em muốn đi đâu?” Phí Tị Ngần nhanh chóng hoàn hồn, nhanh mắt nhanh tay kéo cô vào lòng, ôm lấy thật chặt.

“Không cần anh lo, buông em ra.” Cô giãy giụa nói, nước mặt tựa như những hạt đậu lớn liền rơi xuống từ trong hốc mắt của cô, dọa anh một chập.

“Làm sao vậy, em yêu? Em có phải có chỗ nào không thoải mái không? Hay là anh đã làm sai cái gì, nói sai điều gì? Anh lo lắng hỏi, có phần luống cuống không biết làm thế nào.

“Vẻ mặt của anh khiếp sợ, không muốn đứa trẻ.” Cô nghẹn ngào giãy giụa lên án nói, đau lòng muốn chết.

Phí Tị Ngần ngẩn người, rất nhanh liền hiểu ra phản ứng vừa rồi của bản thân đã rước phải tai họa.

“Anh không phải không muốn đứa bé, chỉ là anh rất lo triệu chứng phát sinh sau khi em mang thai, sợ đến nỗi không biết phải làm sao. Em phải tin anh, anh yêu em, làm sao lại không muốn đứa con của chúng ta chứ?” Anh vội vã giải thích với cô, đồng thời dịu dàng lau đi nước mắt trên gương mặt cô, hôn cô.

“Có lẽ anh không muốn nhanh như vậy đã có con.” Cô sụt sịt mũi nói.

“Con gái của Chử Lực Ngự đã đi nhà trẻ rồi, chúng ta sao lại kêu là nhanh?” Anh giúp cô gạt những sợi tóc bên gò má đưa ra sau tai, vẻ mặt lo lắng chăm chú nhìn cô dịu dàng hỏi: “Em cảm thấy như thế nào? Có buồn nôn không? Cơ thể có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không? Có đặc biệt muốn ăn cái gì không?”

An Danh Lị lắc đầu, thấy anh quan tâm cô như vậy, đột nhiên cảm thấy phản ứng thái quá của mình vừa rồi hình như có chút buồn cười, lại có chút xấu hổ. “Thật không?” Cô lắc đầu lần nữa.

“Có chỗ nào không thoải mái phải nói cho anh biết nhé.” Phí Tị Ngần đăm đăm nhìn cô, nghiêm túc dặn dò. “Bất kể khi đó anh đang làm gì, ngủ, đi làm, hội họp, đi công tác! Không, mười tháng sắp tới anh sẽ không đi công tác, sẽ ở bên cạnh em chăm sóc cho em, cho nên em không cần phải căng thẳng, nhất định phải đối mặt bình thường như mọi ngày, biết không?”

Cô gật đầu, muốn nói với anh, thực ra cô một chút cũng không thấy căng thằng, nhưng anh lại không cho cô cơ hội để nói, tiếp tục lải nhải –

“Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai không cần phải đi làm nữa, việc nhà cái gì em cũng đừng làm, anh sẽ bảo người giúp việc theo giờ hai lần một tuần tăng thêm ca…” Anh không hài lòng lắc đầu, “Không được, hay là mời một cô quản lý toàn bộ là được rồi, thứ hai đến thứ sáu, tốt nhất là người có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ mang thai, như vậy lúc anh đi làm thuận tiện chăm sóc cho em. Ngoài ra, anh thấy chúng ta còn phải mời một đầu bếp tới nhà nữa!”

Anh càng nói càng khoa trương, khiến An Danh Lị nghe mà dở khóc dở cười, không biết nên làm sao đưa tay bịt chặt lấy miệng anh.

“Dừng lại.” “Làm sao vậy?” Anh tách lấy bàn tay cô, vẻ mặt vừa không hiểu vừa lo lắng hỏi.

“Anh vừa mới tự mình nói phải đối mặt như mọi ngày, hiện tại anh đang làm cái gì thế?” Anh mở miệng muốn nói, nhưng lại không biết nói gì để chống đỡ, nhíu chặt lông mày.

“Không cần phải căng thằng, nhất định phải đối mặt bình thường như mọi ngày, sao?” Cô cười mà không cười liếc nhìn anh, bắt chước anh, nhưng mà trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc cùng xúc động.

Anh thật sự để ý cô, quan tâm cô, yêu cô, cùng với đứa con trong bụng cô, nhất cử nhất động, từng câu từng chữ của anh đều nói cho cô biết điều đó. Không phải cố ý nói, mà là xuất phát từ tận đáy lòng, vô tình bộc bộ tình yêu thương, càng khiến người ta cảm động. Anh thật sự yêu cô, rất yêu, rất yêu.

“Em yêu anh, Phí Tị Ngần. Rất yêu, rất yêu anh.” Cô dịu dàng tiến sát vào lòng anh, tình cảm tràn ngập rung động nói với anh.

Phí Tị Ngần ôm cả người cô trong lòng, hạnh phúc bao lấy cô mỉm cười, nồng nàn nói: “Anh cũng vậy, rất yêu em.”