Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 111: Mất mặt




Cảm giác gặp lại bạn cũ ở nơi đất khách quê người, quả thật không có lời nào để diễn tả được nỗi vui sướng ấy cả.

Mộ Trầm Âm không ngờ cô lại ôm mình chặt như vậy, cơ thể mềm mại bỗng lao vào lòng, khiến anh cứng người đứng chết trân tại chỗ. Sau một lúc lâu mới đánh tiếng tằng hằng một cái, cả vành tai đều đỏ ửng lên.

“Mà này... Chúng ta ôm ôm ấp ấp ở trên đường thế này, có phải hơi lộ liễu hay không hả?" Mộ Trầm Âm lại sửa lời, "Đương nhiên, nếu như em thích vậy, thì anh cũng không ngại mà..." Lộ liễu hơn chút nữa, hôn môi em chẳng hạn...Nhưng vế sau anh thật sự không dám nói ra.

Thiên Tình đỏ mặt đẩy anh ra, “Xin lỗi....tại em nhất thời thấy vui quá.” Cô vội vàng giải thích.

Tự nhiên Mộ Trầm Âm cảm thấy trong người hưng phấn tràn trề, nhướn mày cười, "Anh sang đây em vui đến thế cơ à?"

"Đương nhiên! Anh không thể nào tưởng tượng được đâu, một mình em ở nơi này bị áp lực đến sắp điên rồi!"

"Cuộc sống khó khăn đến vậy sao?" Anh nhíu mày.

Cô ngược lại mỉm cười, lắc đầu "Thật ra cũng không có khó khăn gì, chỉ là một mình ở đây trong lòng cảm thấy rất cô đơn. Dù cho có tủi thân hay uất ức gì, cũng không thể nói với ai, đã vậy còn không rành tiếng Hàn. Tóm lại, bây giờ đã có anh đến đây rồi, mọi chuyện đều sẽ tốt hơn."

Mộ Trầm Âm mỉm cười sâu lắng, thương yêu nhìn cô gái trước mặt, “Sớm biết em mong đợi anh sang đây như thế, anh đã đến sớm hơn một chút rồi." Nếu biết cô sống ở đây khó khăn như vậy, anh đã tranh thủ sang đây sớm hơn rồi!

Mỗi lần cùng cô trò chuyện trên QQ, cô luôn bận rộn không có thời gian, nên nói chuyện rất ít. Tuy thỉnh thoảng cũng có chat đôi câu, mỗi khi hỏi tới hoàn cảnh bên này của cô, cô cũng chỉ dùng đúng hai chữ ‘Rất tốt’ để nói, rồi vội vàng cho qua. Cho nên anh mới tin rằng cô sống rất tốt.

"Đúng rồi, sao anh biết em học ở đây vậy? Anh đợi lâu lắm rồi hả?" Thiên Tình hỏi anh. Nhìn bông tuyết bám đầy trên vai anh trắng xóa, cô kiễn mũi chân giúp anh phủi xuống.

"Anh hỏi mấy người trong công ty lịch tập diễn của em, tìm cả buổi mới tìm ra chỗ này." Thật ra, anh đã đến đây từ hai giờ chiều. Nhưng không dám vào quấy rầy cô, cũng không biết phải đi đâu, thế là vào quán cà phê bên cạnh ngồi thẫn thờ trong đó hơn nửa ngày. Uống không biết bao nhiêu ly cà phê, cuối cùng cũng đến giờ cô tan học. Sợ không gặp được cô, nên anh bèn đứng đợi sẵn ở trước cổng cho chắc ăn.

“Sao tối qua anh không điện thoại báo em biết trước một tiếng? Để em chuẩn bị đón tiếp anh."

"Muốn cho em một niềm vui bất ngờ đó mà. Thế nào? Có ngạc nhiên không?"

Thiên Tình mỉm cười, "Đúng vậy, quả thật là niềm vui rất bất ngờ." Ngay sau đó, đột nhiên nghĩ đến điều gì, mặt liền biến sắc, "Thôi tiêu rồi!"

"Xảy ra chuyện gì?" Mộ Trầm Âm lo lắng hỏi.

Thiên Tình nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, vừa nhìn thời gian liền thốt lên: "Thảm rồi, thảm rồi, đã đến giờ em phải đi làm rồi."

"Trễ thế này mà em còn phải đi làm thêm sao?"

"Dạ." Thiên Tình gật đầu.

"Bây giờ đã hơn tám giờ tối rồi." Anh nhắc nhở cô.

"Vâng, tám giờ rưỡi em mới bắt đầu vào làm. Anh đợi em một lát nhé, em gọi điện thoại cho tổ trưởng xin phép nghỉ một hôm là được." Thiên Tình xoay người bước sang một bên gọi điện thoại.

Mộ Trầm Âm vẫn đứng im tại chỗ, ngơ ngác nhìn bóng lưng của ai kia. Mới chỉ một tháng không gặp mà dường như cô ấy đã ốm đi nhiều. Dưới ánh đèn mờ nhạt, trông cô hết sức nhỏ nhoi và lặng lẽ.

Bông tuyết lất phất rơi rụng xung quanh. Có lẽ do quá lạnh, cô không ngừng đi qua đi lại. Hình như bên kia có người nghe điện thoại, cô lập tức đứng thẳng người. Tuy rằng đối phương không được thấy nét mặt của cô, thế nhưng cô vẫn tươi cười rất ngọt ngào, còn cung kính gật đầu, rồi lại cúi người. Khoảng cách không gần không xa, khi nhìn thấy hình ảnh này, Mộ Trầm Âm bất chợt cảm thấy đau nhói lòng. Cô là một cô gái rất nghiêm túc, thậm chí nghiêm túc đến cả trong việc không ngừng nỗ lực phấn đấu để vươn lên trong cuộc sống...

Trong lúc anh đang thất thần, thì cô bên này đã cúp điện thoại. Cười tủm tỉm quơ quơ điện thoại với anh, "Giải quyết xong rồi!"

Mộ Trầm Âm lập tức định thần lại, khỏa lấp sự đau lòng nơi đáy mắt. Ra vẻ thoải mái tươi cười, "Em nói tiếng Hàn khá không?"

Thiên Tình dương dương tự đắc hếch mặt ra vẻ kiêu ngạo, nhưng ngay sau đó đành khai thiệt: "Thật ra thì em chỉ biết nói vài câu xã giao thôi à."

Mộ Trầm Âm cười lên, "Giờ chúng ta đi đâu đây?"

"Đi ăn thịt nướng ở quán mà em thường hay đi nhé!" Thiên Tình đề nghị.

"Được đó!" Anh lập tức gật đầu đồng ý. Nguyên cả buổi chiều toàn là uống cà phê, bây giờ đói bụng sắp chết đến nơi rồi. Có gì để ăn đương nhiên là quá tốt!

"Vậy đi bên này." Thiên Tình hướng dẫn đường.

Mộ Trầm Âm thấy cô bị lạnh đến mặt mũi đỏ bừng, anh gỡ chiếc túi trên lưng xuống đưa qua cho cô cô, "Nè, giúp anh cầm cái này đi."

Thiên Tình nhận chiếc túi, sau đó thấy anh vội vàng cởi áo khoác trên người mình ra. Cô ngạc nhiên nhìn anh, "Anh nóng lắm à?"

Môi Mộ Trầm Âm giật giật méo xẹo, "Đúng rồi." Cởi ra xong không nói không rằng khoác lên người cô. Còn không quên dặn dò: "Đã bảo em nhớ mặc thêm nhiều áo ấm vào, sao lại ăn mặc ít ỏi thế này? Lạnh không?"

Ấm áp như mùa Xuân bỗng nhiên ùa về. Khiến Thiên Tình cảm thấy từ con tim đến cả cõi lòng đều ấm áp không gì sánh bằng, "Thật ra em không lạnh. Anh mặc vào đi kẻo cảm lạnh đó." Cô muốn đưa áo trả lại cho anh.

Bị anh vươn tay cản lại, "Ngoan mặc vào đi, cơ thể anh khỏe hơn em rất nhiều. Nếu em bị cảm, cuối cùng không phải vẫn là anh chăm sóc em ư?"

Thiên Tình thoáng mỉm cười, nghĩ cũng sắp đến quán thịt nướng rồi, nên không đùn qua đẩy lại nữa.

... ... ... ... ...

Vào giờ này, quán thịt nướng khá là đông khách. Không gian bên trong vô cùng ấm áp.

Thiên Tình cởi giày đi vào, Mộ Trầm Âm cũng nhanh chóng cởi giày ra.

Bởi vì Thiên Tình rất thường hay tới ủng hộ, nên bà chủ quán nhớ mặt cô. Dùng tiếng Hàn nhiệt tình chào hỏi, Thiên Tình cũng lễ phép cúi đầu đáp lại.

Bà chủ cười tít mắt nhìn Mộ Trầm Âm bên cạnh, ý hỏi Thiên Tình bạn trai cô đấy à.

Thiên Tình vội lắc đầu, cười phủ nhận.

Tấm màn vừa hạ xuống, liền có nhân viên phục vụ mang thực đơn tới.

Thiên Tình nhận lấy rồi ngước lên nhìn Mộ Trầm Âm, "Anh thích ăn gì? À phải ha, anh xem đâu có hiểu..."

Cô nhẩm nhẩm môi, ra vẻ đắn đo, "Vậy em sẽ gọi những món mà chúng ta đều có thể cùng ăn nhé."

"Được rồi! Món nào em thích thì anh cũng thích." Mộ Trầm Âm rất dễ tính nói.

Thiên Tình bắt đầu ra dấu chọn món ăn. Thực đơn toàn là tiếng Hàn, cô chỉ xem được một vài món. Cho nên cũng không dám gọi gì nhiều, chỉ có thể dùng chút tiếng Hàn bập bẹ của mình miễn cưỡng nói ra vài chữ. Thỉnh thoảng còn phối hợp ra dấu bằng tay.

Ví dụ như, khi gọi rượu sa kê thì cô làm động tác ngửa đầu uống nước. Nhưng tiếc rằng phục vụ hôm nay là người mới nên họ hoàn toàn không hiểu được ý cô.

Quá trình mô tả diễn ra hơn mười phút, đến khi cô miễn cưỡng gọi được hai món ăn thì mặt mũi cũng đỏ bừng hết lên.

Mặt mày nhân viên phục vụ cũng nhăn nhó khổ sở.

Mộ Trầm Âm từ đầu đến cuối ngồi ở một bên, bình tĩnh uống nước nhìn cô, cuối cùng không chịu nổi bật cười sặc sụa.

Rút lấy tờ thực đơn, sau khi nhìn lướt qua những món ăn trên đó rồi lên tiếng gọi món mình cần gọi, nhân viên phục vụ nghe xong liền thở hắt ra một hơi.

Thiên Tình nghẹn họng trân trối nhìn anh nói ra từng chữ tiếng Hàn lưu loát chính xác. Đều mà những món mà vừa rồi cô muốn gọi.

Sau khi nhân viên phục vụ ghi lại xong, cuối cùng thở phào đi vào trong.

"Anh…Không ngờ anh nói tiếng Hàn giỏi thiệt đó nha!" Thiên Tình nhìn anh bằng ánh mắt hâm mộ.

"Ha! Đừng ngưỡng mộ anh như vậy, anh nở mũi chết mất." Anh đắc ý nhướn mày.

Lúc này mới sực nhớ ra, Thiên Tình nhoài người lên bàn nhào qua phía anh. Cô cong tay lại thành khẩu súng chỉ vào trán anh bắn một phát.

Dùng sức không mạnh, nhưng anh lại khoa trương bụm trán kêu lên oa oa. Ra vẻ đáng thương, lên án nhìn cô.

“Rõ ràng biết nói tiếng Hàn, còn cố ý để cho em mất mặt. Hại em chật vật cả buổi.”

Nghĩ đến dáng vẻ cô vung tay múa chân, vừa lo lắng vừa khó xử khiến Mộ Trầm Âm không nhịn được bật cười.

Cúi đầu uống miếng nước, mới từ tốn nói: “Anh đâu có nói mình không biết tiếng Hàn bao giờ, là tự em nói anh không hiểu đó chứ."

Thiên Tình muối mặt nói, "Vậy sau này em sẽ bái anh làm sư phụ dạy tiếng Hàn cho em nhé."

"Được thôi! Anh cầu còn không được. Nhưng mà..." Mộ Trầm Âm liếc nhìn cô, "Em bận rộn như vậy, có thời gian học không?"

“Cố gắng sắp xếp một chút sẽ được.”

... ... ...

Thức ăn rất nhanh được mang lên, Thiên Tình nướng thịt rất thành thạo.

Mộ Trầm Âm lấy xà lách gói lại một miếng, nhưng không ăn mà đưa tới trước mặt cô.

"Nè, ăn nhiều một chút, nhìn em gầy quá. Thật không biết ngày thường em chăm sóc mình thế nào nữa." Trong lời anh nói xen lẫn sự yêu thương và trách móc.

Mắt Thiên Tình lấp lánh sự cảm động. Nhoẻn miệng cười nhận lấy, thỏa mãn há miệng ngoạm hết gói xà lách. Ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt ươn ướt cảm động, ồm oàm nói: "Quả thật, hai người cùng ăn cảm thấy ngon miệng hơn một mình ăn nhiều."

Mộ Trầm Âm vui sướng cười cười. Loại cảm giác khi thấy mình cũng rất quan trọng này quả thật không gì vui sướng bằng.

"Đồ ngốc." Anh trách nhẹ.

Suốt buổi tối, hai người vừa ăn thịt, vừa uống rượu. Nói hết chuyện này tới chuyện kia.

Thiên Tình cười vui vẻ suốt bữa ăn. Hơn một tháng này, chưa có ngày nào cô cảm thấy tâm trạng thoải mái và vui đến vậy.

"Đúng rồi, có chuyện này muốn hỏi em." Mộ Trầm Âm đột nhiên nói.

"Hả?" Thiên Tình lắc ly rượu nhìn anh. Tửu lượng cô quá kém, mới uống có chút rượu mà hai gò má đã đỏ au. Mơ mơ màng màng nhìn anh, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người khiến người ta nhìn mãi không chán.

Mộ Trầm Âm để ly rượu trong tay xuống nhìn cô, "Từ ngày em tới Hàn Quốc đến giờ, có liên lạc với anh Sênh không?"

Thiên Tình vốn đang uống rượu rất vui, nghe được hai chữ đó cô chợt sửng sốt. Rượu trong miệng cũng tự nhiên trở nên đắng chát khó nuốt. Cô cắn cắn môi, một lúc lâu mới nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, "Không có..."

Thật ra cô rất muốn hỏi...Dạo này anh ấy thế nào? Cuộc sống của anh có tốt không? Nhưng Thiên Tình chỉ run run môi, cuối cùng một chữ cũng không thốt ra lời.

"Lần trước, anh ra sân bay tiễn em, lúc anh định về thì gặp anh ấy cũng đang ở đó." Mộ Trầm Âm nói tiếp.

Thiên Tình không hiểu ý của hắn.

"Nghe anh trai anh nói, là anh ấy đến đó để tìm em. Nhưng đi nhầm sân bay, cho nên mới không gặp được em."

Ngày đó...Hóa ra anh ấy biết mình sẽ đi?

Hơn nữa...Còn chạy đến sân bay tìm mình?

Suy nghĩ đột nhiên rối loạn. Thiên Tình bỗng cảm thấy chóp mũi hơi ê ẩm. Cho dù biết thì đã sao, bỏ lỡ vẫn là bỏ lỡ...

Điều này chứng minh, cả hai thật sự không có duyên phận.

Cô không dám liên lạc với anh, mà dù có liên lạc đi nữa, cũng biết nói gì đây?

Dẫu sao vĩnh viễn cũng không có kết quả, vì vậy, chi bằng cắt đứt luôn từ bây giờ, cố gắng loại bỏ người đàn ông đó ra khỏi dòng ký ức của mình, ngược lại vậy mà tốt.

Ít nhất, tương lai về sau, cô sẽ không vì anh mà khổ sở nữa.