Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 89: Tình Địch Gặp Mặt (II)




Author: KHBN2015 (Kayleen)

***************************

Trước khi Đại Phong vào cuộc họp định kỳ hàng tuần của công ty thì anh thu xếp công việc cho thư ký, và không quên căn dặn thư ký tiếp đãi Diệp Kỳ Ngôn.

"Thư ký Quan! Lát nữa cô hãy hủy bỏ tất cả cuộc hẹn hôm nay cho tôi, còn có chuyện này, tý nữa nếu Diệp tổng của Diệp thị tới đây nhớ tiếp đãi đàng hoàng."

"Dạ vâng!"

"Cô hãy đặt nhà hàng cho tôi..."

"Dạ vâng!"

--------------

Ngày hôm qua Diệp Kỳ Ngôn, nhận được điện thoại của Diệp Thiên Hàn từ bên Pháp gọi tới, trong cuộc điện thoại Diệp Thiên Hàn có nhắc nhở anh, sáng hôm nay vào lúc 11 giờ, anh có cuộc hẹn ký hợp đồng với tập đoàn Đại Dương. Trong điện thoại Diệp Thiên Hàn không quên nhắc anh hợp đồng lần này rất quan trọng, nó có ảnh hưởng rất lớn đối với sự phát triển kinh doanh của Diệp thị tại thị trường Trung Quốc.

Hơn nữa hiện nay tại Trung Quốc, không có bất cứ tập đoàn lớn nào chịu đầu tư vào Diệp thị ngoài tập đoàn Đại Dương, điều này khiến cho Diệp Kỳ Ngôn vô cùng khẩu trương cả đêm không hề ngủ được. Sáng hôm nay anh thức dậy rất sớm để đến tập đoàn Đại Dương ký hợp đồng.

Tuy nói là anh có hẹn 11 giờ, nhưng Diệp Kỳ Ngôn đã đến sớm hơn 15 phút, vì sinh sống và làm việc ở nước ngoài bấy lâu nay, cho nên luôn luôn có quan niệm đến sớm 10 hay 15 phút là điều rất tốt trong việc giao tiếp.

Khi Kỳ Ngôn đến trước cửa tập đoàn Đại Dương thì đã có người đón tiếp anh và dùng thang máy của dành riêng cho tổng giám đốc đưa anh lên tầng cao nhất của công ty, anh từ thang máy bước ra, anh đã nhìn thấy một nữ thư ký chờ sẵn bên ngoài, cô bước đến trước mặt anh nở nụ cười tiêu chuẩn và cúi người chào hỏi:

"Xin chào! Ngài chính là Diệp tổng?"

Kỳ Ngôn nhìn cô thư ký và cách tiếp đãi của người vừa rồi, anh cũng có thể đoán được là tổng giám đốc của họ đã dặn dò. Trong lòng của anh bây giờ có một chút khẩn trương và hồi hộp, theo lời đồn chủ tịch của tập đoàn Đại Dương là một người đàn ông còn rất trẻ, có một khuôn mặt vô cùng tuấn tú khôi ngô nhưng lại rất lạnh lùng, làm việc quả quyết và tuyệt tình.

"Đúng vậy" Anh nhàn nhạt trả lời.

"Xin lỗi Diệp tổng! Tổng giám đốc của chúng tôi đang có cuộc họp định kỳ hàng tuần của công ty, hình như ngài có hẹn với tổng giám đốc lúc 11 giờ ạ."

Anh nhìn đồng đang treo tường đúng là mình đến sớm 15 phút.

"Không sao, là tôi đến sớm."

"Diệp tổng, xin mời ngài theo tôi đến phòng tổng giám đốc ngồi chờ một tý ạ."

Cô thư ký đưa anh đến phòng của tổng giám đốc mở cửa cho anh vào.

"Diệp tổng , xin mời vào. Tôi lập tức báo cho tổng giám đốc ngay ạ."

Quả nhiên là một căn phòng làm việc rất khang trang và sạch sẽ, căn phòng được thiết kế theo phong cách Âu Châu, một chiếc sofa và một cái bàn cafe rất sang trọng nổi tiếng của Ý được đặt gần cửa sổ, ngồi ở đây có thể nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài của trung tâm thành phố, điều này cũng đủ biết chủ nhân của căn phòng là một người đòi hỏi rất cao và rất biết hưởng thụ.

Nhưng chạm vào mắt anh, là những bức ảnh được đặt trên kệ sách và bàn làm việc, trong ảnh là một cặp nam nữ rất đẹp đôi, người nam vô cùng anh tuấn và cô gái kia cũng rất là xinh đẹp, người nam đang ôm người cô gái từ phía sau, một nụ cười vô cùng ấm áp hiện lên khuôn mặt của anh ta, trong mắt tràn đầy sự yêu thương và cưng chìu dành cho cô gái ấy.

Còn phần cô gái trong bức ảnh miệng cười tươi như những đóa hoa khoe sắc trong ánh ban nắng mai, đúng là bọn họ vô cùng hạnh phúc, và rất xứng đôi khiến cho người ta phải hâm mộ.

Kỳ Ngôn bước lại gần, nhìn bức ảnh đặt trên trên kệ sách, nhất thời tò mò cầm lên xem, anh đã nhận ra cô gái trong bức ảnh là ai....

"Bảo bối, em đã ở bên cạnh anh suốt năm năm qua, nhưng anh chưa bao giờ nhìn thấy em cười vui vẻ như vậy."

Kỳ Ngôn thấy trong lòng nhói đau, cảm giác trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nát, anh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bỗng dưng anh nghe được nói của cô thư ký vừa rồi.

"Tổng giám đốc, Diệp tổng đang ở bên trong đợi ngài."

"Thư ký Quan! Pha cho tôi hai ly café."

"Dạ vâng.."

Cánh cửa được mở ra, Kỳ Ngôn nhìn thấy người đàn ông đang đi vào, tuy miệng anh ta đang nở nụ cười, nhưng ánh mắt của anh ta vô cùng lạnh lùng, anh ta bước lại gần và đưa tay ra bắt tay Kỳ Ngôn.

"Diệp tổng! Xin lỗi đã bắt ngài chờ lâu."

Kỳ Ngôn liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 10:50, nếu như anh đoán không lầm, khi Đại Phong nghe anh đến, thì lập tức kết thúc cuộc họp để đến gặp anh. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy cách làm việc của anh quả nhiên khác thường, hèn chi anh ta trong vòng một thời gian ngắn, từ một công ty nhỏ của cha nuôi anh ta, mà thành trở một tập đoàn Đại Dương nổi tiếng thế giới.

"Trương tổng, là tôi đến sớm."

"Diệp tổng! Chúng ta không cần khách sáo, mời ngồi."

Kỳ Ngôn vừa ngồi xuống thì cô thư ký mang đến một cái mâm nhỏ, trên mâm có hai ly cafe và một ít hoa quả.

"Tổng giám đốc, cafe của ngài."

Đại Phong lạnh lùng lên tiếng;

"Thư ký Quan! Để xuống đi, ra ngoài nhớ đóng cửa lại."

"Vâng ạ!"

Sau khi thư ký ra ngoài, anh lấy ly cafe và đưa cho Kỳ Ngôn.

"Diệp tổng mời dùng cafe."

Kỳ Ngôn nhận lấy ly cafe của Đại Phong đưa cho mình, quả nhiên là một loại cafe hảo hạng.

"Cám ơn Trương tổng."

Anh bước đến bàn làm việc kéo hộc tủ lấy ra một bản hợp đồng đưa cho Kỳ Ngôn;

"Diệp tổng! Đây là hợp đồng do công ty của chúng tôi soạn ra, mời xem qua. Nếu có cần gì sửa đổi hay có nhu cầu gì khác xin hãy nói cho chúng tôi biết."

Kỳ Ngôn nhận bản hợp đồng trong tay của Đại Phong, anh xem xong bản hợp đồng, quả nhiên là một vốn bốn lời, rất khó để cho người khác từ chối, Kỳ Ngôn thầm nghĩ đúng là ông trời đang giúp cho Diệp Thị.

Đại Phong nhàn nhạt uống cafe, anh biết Diệp Kỳ Ngôn đã bị hấp dẫn với những điều khoản trong hợp đồng, anh biết lần này mình đã thành công dụ được Diệp Kỳ Ngôn mắc bẫy.

Anh nhìn Diệp Kỳ Ngôn một chút rồi nói;

"Công ty chúng tôi muốn tổ chức một buổi giới thiệu trang sức của nhà thiết kế Darleen tại thành phố X vào cuối tháng sau. Tất cả chi phí của buổi trình diễn đều do chúng tôi phụ trách. Không biết Diệp tổng thấy thế nào?"

Kỳ Ngôn có thể đoán được Đại Phong đang có âm mưu, con người này đúng là vì đạt được một đích mà bất chấp thủ đoạn, nếu như làm bạn với hắn thì lợi ích rất nhiều, còn nếu như làm đối thủ của hắn, thật đúng là không dễ đối phó.

"Trương tổng! Nếu như vậy thì tôi phải về Pháp để chuẩn bị một chút."

Đại Phong nhìn chằm chằm Diệp Kỳ Ngôn vài giây rồi nói tiếp;

"Còn nữa, trong buổi trình diễn, tôi mong rằng có sẽ sự tham dự của nhà thiết kế Darleen, dù sao đi nữa tác phẩm ''Valentine Buồn'' của cô ấy được rất nhiều người ưa chuộng, tôi nghĩ chắc những người hâm mộ rất mong muốn được gặp cô ấy."

Diệp Kỳ Ngôn cũng biết Đại Phong đang ép anh và không cho anh quyền để từ chối, quả nhiên rất thâm độc;

"Vậy được tôi sẽ để Darleen tham dự."

Kỳ Ngôn cười khô rồi nói tiếp;

"Trương tổng! Vị hôn thê của tôi xa quê hương đã lâu, nhân dịp này cô ấy muốn ở lại đây chơi vài ngày, cô ấy ở khách sạn rất bất tiện, tôi cũng muốn cô ấy được nghỉ ngơi tốt, mong rằng ngài có thể giúp tôi tìm một nơi yên tịnh để cho cô ấy ở tạm trong thời gian tôi đi vắng."

Đại Phong cười thầm, quả nhiên Kỳ Ngôn đã mắc bẫy, lần này đúng là ông trời đang giúp anh, như vậy duyên phận của anh và Diệu Linh vẫn chưa dứt, thật ra anh không quan tâm đến việc biểu diễn trang sức, bởi vì đối với anh có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Chỉ là anh đang đánh cuộc với sự suy đoán của mình, vợ yêu có phải là nhà thiết kế trang sức "Darleen" kia hay không? Nếu như vợ yêu chính là nhà thiết kế "Darleen", thì Diệp Kỳ Ngôn sẽ viện cớ để cô ấy ở lại Trung Quốc, nếu như không phải, thì hắn không có lý do gì để cho cô ở lại đây, và hai người họ sẽ cùng nhau quay về Pháp trong vài ngày tới đây, nếu như vậy việc theo đuổi lại vợ yêu của anh sẽ gặp rất nhiều khó khăn.

Anh cũng muốn nhân cơ hội này, để thử lòng của Diệp Kỳ Ngôn có thật lòng yêu Diệu Linh hay không, anh cũng muốn biết, giữa sự phát triển của Diệp thị tại Trung Quốc và tình cảm của Diệu Linh, Kỳ Ngôn sẽ chọn bên nào.

Vậy nên anh mới đề nghị tổ chức buổi biểu diễn trang sức, nếu như Diệp Kỳ Ngôn từ chối để cho Diệu Linh tham dự, thì anh sẽ buông tay để cho cô ấy đi tìm hạnh phúc của mình. Nhưng anh thật không ngờ hắn lại ích kỷ đến như vậy, chọn lợi ích cho Diệp thị, mà lợi dụng tài thiết kế trang sức của cô để tiến quân vào thị trường kinh doanh của Trung Quốc.

Anh thầm nghĩ:

"Diệp Kỳ Ngôn! Đừng trách tôi dùng thủ đoạn để cướp Linh Nhi từ trong tay anh, tôi đã cho anh cơ hội để mang lại hạnh phúc cho cô ấy, chỉ tiếc là anh tự mình vứt bỏ cơ hội ấy."

Đại Phong mỉm cười nói;

"Được, về việc vị hôn thê của ngài, tôi sẽ chuẩn bị tốt cho cô ấy."

"Cám ơn Trương tổng."

Kỳ Ngôn cũng muốn trong thời gian này Diệu Linh có thể nghĩ ra thêm nhiều tác phẩm mới để chuẩn bị cho buổi trình diễn sắp tới đây. Thật ra trong lòng Kỳ Ngôn cũng rất hoang mang khi để Diệu Linh ở lại đây một mình. Nhưng anh không thể nào ích kỷ chỉ nghĩ đến tình cảm cá nhân, mà không nghĩ đến lợi ích của Diệp thị.

Anh biết mình rất ích kỷ không nghĩ đến cảm giác của cô, nhưng anh là một thương nhân, anh phải gánh vác lợi ích của công ty và gia tộc, còn có cuộc sống của bao nhiêu nhân viên đang làm việc cho Diệp thị, anh còn có rất nhiều thứ quan trọng phải lo và phải chịu trách nhiệm. Anh cũng hiểu rất rõ mình phải làm những gì tốt nhất và thích hợp nhất cho Diệp thị, cho nên anh đã quyết định gác chuyện tình cảm sang một bên, anh chỉ đành xin lỗi cô mà thôi.

Đại Phong nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã gần 12 giờ, cũng đến giờ ăn trưa anh liền nói;

"Diệp tổng, cũng đến giờ ăn trưa rồi, tôi đã đặt bàn tại nhà hàng, chắc ngài không từ chối tôi chứ?"

Kỳ Ngôn cũng rất muốn từ chối, nhưng có vài chi tiết trong điều khoản của hợp đồng anh cần hiểu rõ ràng hơn.

"Đương nhiên, tôi không từ chối...."

*******************************

Happy Thanksgiving everyone!!!!!!

Đọc nhớ vote và comment nghe mọi người....

***************************

Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (chumeo & KHBN2015)