Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 87: Vợ À, Xin lỗi Em!





AUTHOR - KHBN2015 (Kayleen)

*************************

Sau khi Đại Phong nhìn thấy Diệu Linh cùng người đàn ông khác tay trong tay rời khởi hôn lễ, anh cảm thấy trái tim của anh như bị ai đó bóp chặt lại, khó thở vô cùng. Bây giờ anh cũng đã thấu hiểu được, những nổi đau mà cô đã âm thầm chịu đựng, và một cõi lòng tan nát khi nhìn thấy anh và Băng Nhu âu yếm bên nhau.

Hôm nay thì anh đã cảm nhận được nỗi đau đó, đây có phải là sự trừng phạt của cô dành cho anh hay không. Nếu là phải thì cô thành công rồi, nó thực sự đã khiến cho anh sống không bằng chết.

"Vợ à! Xin lỗi em vì đã khiến cho em đau khổ như vậy."

Thật ra bây giờ anh cũng chẳng còn có tâm trạng gì mà để ở lại đây mà uống ly rượu mừng cùng với vợ chồng Thái Huy, anh chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt, nhưng trước khi ra về anh phải cùng uống với Thái Huy một ly, dù sao đi nữa anh và Thái Huy cũng là anh em nhiều năm, đã cùng nhau vào sinh ra tử, anh không thể nào cứ như vậy mà bỏ đi được. Anh cầm ly rượu bước đến gần vợ chồng của Thái Huy, nâng ly lên nói;

"Thái Huy, chúc mừng hai người, chúc cho bách niên giai lão, sớm sinh quý tử."

Lúc này Hạnh Tuyết nhìn Đại Phong bằng ánh mắt chế giễu và khinh thường;

" Đại Phong, cảm ơn lời chúc của anh! Ah, vừa rồi anh có nhìn thấy Linh Linh chụp được cầu hoa hay không? Theo như vậy chắc không còn bao lâu nữa, cô ấy sẽ kết hôn với Diệp tổng, nghe Diệp tổng nói là bọn họ sẽ tổ chức hôn lễ tại Paris, đến lúc đó anh cũng sang Paris tham dự lễ cưới của bọn họ chứ?"

Anh không trả lời câu hỏi của Hạnh Tuyết, nhưng ngược lại nhìn cô chằm chằm vài giây, anh cố gắng kiềm chế sự tức giận trong lòng, tỏ vẻ không quan tâm, hôm nay là ngày vui của Thái Huy, anh không muốn vì chuyện nhỏ mà khiến người anh em của mình không được vui.

Thái Huy cảm thấy tình huống đang căng thẳng, anh liền bước đến bên cạnh Hạnh Tuyết, nháy nháy đôi mắt ra hiệu với cô, anh cố ý đánh trống lảng;

" Bà xã, chúng ta cũng nên chuẩn bị nhập tiệc đi thôi."

Thái Huy không muốn cô nói thêm gì nữa, chỉ là tiếc Hạnh Tuyết nhìn như không thấy, ngược lại còn cố tình lên tiếng châm chọc Đại Phong.

" Ông xã, anh không thấy Diệp tổng rất yêu Linh Linh, và cô ấy cũng rất yêu anh ta sao? Anh nghĩ xem, lần này cô ấy quay về Trung Quốc để tham dự hôn lễ của chúng ta, nhưng anh ta lại không muốn để cô ấy về đây một mình. Chỉ vì muốn cô ấy được vui, cho dù công việc của anh ấy bên Paris bận rộn đi chăng nữa, thì anh ấy cũng bỏ cả sang một bên mà cùng cô ấy ngàn dặm xa xôi đến tham dự hôn lễ của chúng ta."

Hạnh Tuyết càng nói càng hào hứng, không để ý đến sắc mặt khó coi của Đại Phong cùng cặp mắt muốn giết người của anh, tiếp tục nói;

" Chắc là Linh Linh nhân cơ hội này để giới thiệu anh ấy với chúng ta và mọi người đấy, dù sao bọn họ cũng đã sống chung với nhau năm năm rồi, em thấy bọn họ rất vui vẻ và hạnh phúc; chắc cũng sắp đến lúc bọn họ đám cưới và sanh con, bọn họ cũng mong ước có một gia đình nhỏ của mình." (Yuu: đọc đoạn này mà thấy ghét Hạnh Tuyết dễ sợ =.=")

Thái Huy chỉ biết gào khóc trong lòng, vợ anh đang xát muối lên vết thương của Đại Phong. Hai vợ chồng anh cũng biết và nhìn thấy được suốt năm năm qua, mỗi ngày Đại Phong đều sống trong hối hận và tự trách. Anh chỉ đành cười khổ, làm lơ lời của Hạnh Tuyết rồi vỗ nhẹ lên vai Đại Phong;

" Cậu ở lại dùng tiệc và uống vài ly với vợ chồng tớ nha, dù sao chúng ta cũng là anh em nhiều năm, cậu không nể tình sao?"

" Công ty còn rất nhiều việc đang chờ tớ xử lý, tớ phải về trước đây."

Anh không muốn nghe Hạnh Tuyết nói thêm gì nữa, cảm giác bây giờ của anh giống như trăm vạn con dao cùn xoáy thẳng vào tim, khi nghe những lời châm biếm của Hạnh Tuyết. Anh biết bản thân mình đã làm sai, anh không biết phải làm gì để cho Diệu Linh tha thứ, nhưng anh sẽ dùng cả đời để đền bù những tổn thương đã gây ra cho cô.

Anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho trợ lý của mình;

" Alo tổng giám đốc tôi nghe."

" Trợ lý Phan, tôi muốn trong vòng ngày hôm nay, cậu phải điều tra cho cặn kẽ, trong năm năm qua phu nhân đã làm gì và sống thế nào tại Pháp. Còn nữa, hãy lập tức điều tra cho tôi, phu nhân đang nghỉ ngơi ở khách sạn nào trong thành phố X."

" Dạ vâng!"

Sau khi anh nói chuyện với trợ lý của mình xong thì lái xe thẳng về biệt thự, anh đang nghĩ nếu nhưng có chọn lựa, anh thật sự không muốn về căn nhà đó chút nào, vì nơi đó đã thiếu bóng dáng và sự ấm áp của cô, vô cùng lạnh lẽo.

Khi đến về nhà, anh vừa bước chân vào cửa, đã nhìn thấy hai vợ chồng quản gia đang đón chờ anh, chắc là họ nghĩ anh hôm nay sẽ uống say mềm, cần phải có người dìu lên phòng, nhưng họ không ngờ anh lại tỉnh táo như vậy.

" Thiếu gia, cậu đã về! Hôm nay không phải là cậu đi dự hôn lễ của cậu Thái Huy sao?"

" Vâng! Nhưng cháu có chút việc nên về sớm, bác quản gia, bác hãy cho người dọn dẹp lại phòng chủ nhân cho thật sạch sẽ."

" Dạ vâng."

Từ khi cô rời đi anh chưa hề bước chân vào căn phòng của mình, anh thường ngủ trong phòng mà khi xưa cô từng ở. Chỉ nơi đó anh mới có thể cảm nhận được hơi ấm của cô, và cảm giác như cô chưa hề rời xa anh. Khi anh vào phòng mệt mỏi ngả lưng trên giường, Max không biết từ đâu phóng tới nhảy lên người anh.

" Max, ngươi biết không, Linh Nhi đã trở về, hôm nay ta đã gặp được cô ấy, nhưng cô ấy lại không chịu nhìn ta."

Anh đứng lên bước đến mở hộc tủ lấy ra sắp giấy tờ, trong đó có đơn thỏa thuận ly hôn, anh nhìn chằm chằm vào đơn ly hôn, anh cảm thấy rất vui, vì lúc đó anh không chịu ký tên vào.

" Linh Nhi, suốt cả đời này và cả kiếp sau nữa, em chỉ có thể làm vợ của anh."

Khi anh nói đến đây, không hiểu tại sao nước mắt tự nhiên rơi xuống, anh đối đãi với người khác rất lạnh lùng , đôi khi còn rất tàn nhẫn, nhưng anh đối với cô lại yếu đuối như vậy, đây có đúng là vì tình yêu mà khiến con người thay đổi hay không?

***************************

Have a wonderful weekend everyone!!!!!!!!!!

Đọc nhớ vote và comment nghe mọi người....

***************************

Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (chumeo & KHBN2015)

https://www.wattpad.com/655710158