Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 74: Ngày Đầu Tiên Đi Làm




AUTHOR – ChuMeoDeThuong

Chương này đã thêm vài chi tiếc, cám ơn em gái Yuzuuru_Kai đã giúp cho Kayleen (KHBN2015) chỉnh sửa lại chính tả.

Có nhiều ng inbox hỏi tại sao lại chỉnh sửa lại truyện này mà không viết tiếp.

1) Là do có người mang truyện này ra convert lại kg có sự đồng ý của bé chumeo và KHBN2015.

2) Có nhiều chương quá ngắn, còn có nhiều bạn nói chương đó đọc hoài kg hiểu blah blah...

Tạm thời mình sẽ chỉnh sửa lại và sẽ đăng nick KHBN2015 cho đến khi hoàn.

https://www.wattpad.com/story/160989990

Mình vừa chỉnh sửa & đang viết chương mới.

Thank You

--------------------------

Diệp Kỳ Ngôn sợ trễ giờ làm việc nên vừa đến đường cao tốc anh đã phóng xe như bay rồi, cũng may đoạn đường này hôm nay có ít xe nên chỉ 30 phút sau cả hai đã đến công ty.

Khi xe của Kỳ Ngôn đến bãi đậu xe của công ty cũng vừa đúng giờ làm việc, Diệu Linh thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô cảm giác như đây là lần cuối cô được đi xe.

Diệu Linh vẫn chưa định thần, thì Kỳ Ngôn nói;

'' Mau lên đi, chúng ta sắp muộn rồi''

Kỳ Ngôn đi xuống trước mở cửa xe cho cô, kéo cô ra rồi đi thẳng một mạch vào thang máy của công ty, bấm lên tầng cao nhất. Vừa bước ra khỏi thang máy cô đã nhìn thấy nhân viên của Diệp thị đứng thành hai hàng đang đợi để đón anh.

'' Chào tổng giám đốc..."

'' Chào mọi người, đây là.......''

Diệp Kỳ Ngôn đang nói thì bỗng khựng lại, chết rồi, cô tên gì anh vẫn còn chưa biết cơ mà! Lần này tiêu rồi!

'' Tôi là Diệu Linh!'' - Cô nhanh trí tiếp tục câu nói đang bỏ dở của Diệp Kỳ Ngôn.

'' Cô ấy sẽ làm ở bộ phận thiết kế !''- Diệp Kỳ Ngôn vờ như không có việc gì, vẫn thản nhiên nói tiếp .

Mọi người trong công ty có vẻ không đồng ý, vì khi Diệp thị mở cuộc thi và phỏng vấn thiết kế sư không thấy cô đến tham dự, cũng không hề thấy tên cô trong số những người trúng tuyển, vậy mà không hiểu sao đùng một cái cô ta lại vào được bộ phận thiết kế dễ dàng như vậy?

'' Hôm nay là ngày đầu tiên tôi gia nhập công ty, có nhiều chuyện tôi vẫn chưa biết, mong mọi người chỉ dạy thêm cho tôi. Cám ơn!''

Cô nói rồi cúi gập người, phía dưới một tràng pháo tay vang lên, tán thành có, khinh thường có nhưng cô mặc kệ, năng lực của mình từ từ cô sẽ bộc phát nó ra sau.

'' Được rồi, mọi người đi làm việc đi, Helen, cô đưa Diệu Linh đến bộ phận nhân sự làm giấy tờ đi, sau đó cô hãy nói cho cô ấy biết những việc cần làm trong bộ phận thiết kế.!''

'' Vâng thưa giám đốc!''

Sau khi Helen đưa Diệu Linh đến bộ phận nhân sự làm giấy tờ nhận chức xong thì cô ấy đưa Diệu Linh đến chỗ ngồi của mình. Khi hai cô đi về chỗ mình ngồi, đi ngang qua chỗ vài người đồng nghiệp thì hai cô nghe được những lời rất khó nghe của hai đồng nghiệp nữ.

"Tớ thấy cô ta rất xinh đẹp, nhưng chưa chắc là biết gì về thiết kế đâu."

"Theo tớ thấy chắc là lấy thân để được vào công ty làm thiết kế đó thôi."

Diệu Linh nghe những lời này, cô muốn bỏ ra về ngay không muốn làm cho Diệp thị nữa, cô vốn không phải là một người giống như hai người kia nói. Helen nhìn thấy phản ứng của Diệu Linh, cô liền lên tiếng nói giúp cho Diệu Linh;

"Diệp thị mướn hai người đến đây làm việc, chứ không phải để cho hai người đến đây nói xấu người khác. Còn nữa, miệng của hai người dùng để ăn cơm hay là để ăn những thứ dơ bẩn trong nhà vệ sinh công cộng vậy, sao lại hôi thối như vậy."

"Hahaha"

Những người đồng nghiệp khác ngồi làm xung quanh khi nghe Helen nói hai nữ đồng nghiệp thì cười to, còn phần hai nữ đồng nghiệp chỉ cúi đầu xuống không dám nói gì, Helen thấy vậy liền quay sang Diệu Linh mỉm cười nói.

"Diệu Linh, chúng ta đi thôi."

"Helen, cám ơn cô."

-------------------------------

Diệp gia xưa nay là một công ty chuyên về lĩnh vực trang sức và thời trang, những bản thiết kế mới của công ty vừa tung ra thị trường đã được rất nhiều người chào đón, người đời thường nói '' Một tập thể muốn mạnh, trước tiên phải có chỉ huy giỏi'', câu nói này quả thật không sai. 

Diệp Kỳ Ngôn thật là một thiên tài trong lĩnh vực này, anh có một trí óc rất sáng tạo, độc đáo kèm thêm sự kĩ càng, quyết đoán.Mới có vài năm, những hạng mục lớn nhỏ đều rơi vào tay anh, để đạt được điều đó, anh đã phải tốn hàng chục tỉ để nắm trong tay những nhà thiết kế đẳng cấp tại Châu Âu, cố gắng tạo ra những thiết kế đẹp nhất, tốt nhất để đưa ra thị trường.

Cô ngồi ở bàn làm việc suốt cả buổi sáng, tay cầm bút chì vẽ ra những gì đang hiện ra trong đầu mình, bỗng cô dừng bút, ngước mặt lên, trước mặt cô là khuôn mặt của Diệp Kỳ Ngôn, cả thân người to lớn che hết thân thể nhỏ bé của cô.

'' Tôi xem nào''

''Nhưng tôi chưa làm xong....''

Cô chưa kịp nói hết câu thì bản vẽ đã yên vị trong tay Diệp Kỳ Ngôn, ánh mắt dò xét của anh khiến cô hô hấp cũng thấy khó khăn, khóe miệng nhếch lên, có vẻ như anh rất hài lòng về tác phẩm này.

"Tốt lắm! Tôi tin rằng khi thiết kế này được đưa ra sẽ có ảnh hưởng rất lớn trong lĩnh vực này."

Kỳ Ngôn đặt tay lên vai cô động viên.

"Cảm ơn anh"

Cô mỉm cười nhìn Kỳ Ngôn. Mặc dù anh có lúc bá đạo, lúc lại trẻ con nhưng cô rất vui vì anh là người bạn đầu tiên của cô ở nơi này.

--------------------------------------

Diệu Linh đã làm việc cho Diệp thị được một tuần rồi. Tối nay là sinh nhật của Nhan Kỳ Dung, vì vậy mà Diệp Thiên Hàn đã tổ chức một bữa tiệc thật hoành tráng cho vợ mình. Dù gì cũng là phu nhân của một tập đoàn lớn nên những sự kiện như vậy khó tránh được sự có mặt của các nhà báo. 

Hôm nay Y Nhi diện một bộ váy công chúa màu đỏ, thêm một đôi hài búp bê cùng màu nữa, trông bé không khác một tiểu thiên thần.

"Chú ba, đưa cho con". Y Nhi nhón chân với hộp trang sức trên tay Kỳ Ngôn

"Đây, nhớ không được để lung tung, biết chưa? "

"Con biết rồi" - Y Nhi vừa cằm hộp quà vừa liếc Kỳ Ngôn rồi chạy đi.

"Cảm ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời gian đến dự bữa tiệc này. Chúng tôi có chuẩn bị đồ ăn và đồ uống, xin mọi người cứ dùng tự nhiên. Chúc mọi người có một buổi tối vui vẻ! "

Giọng nói ấm áp và truyền cảm của Nhan Kỳ Dung vang lên, tiếp theo cô đưa ly rượu lên làm động tác mời, mọi người cũng đồng loạt đưa ly rượu lên. Kỳ Dung từ từ đi xuống, vừa đi vài bước đã gặp Y Nhi bé nhỏ đang được Diệp Thiên Hàn bế trên tay.

"Mẹ, sinh nhật vui vẻ" Kỳ Dung dịu dàng ôm Y Nhi vào lòng, một tay xoa đầu Y Nhi, tay còn lại nhận hộp quà từ bé rồi mở ra:

"Wow! Đẹp quá! Cảm ơn con gái." -Kỳ Dung vui vẻ lên lên má bé.

"Bà xã, để anh đeo giúp em"

"Được"

Diệu Linh ngồi một góc ít người chú ý, nhìn vào bộ trang sức Kỳ Dung đang đeo, ánh mắt lóe lên tia hạnh phúc. Mặc dù không phải giành cho cô nhưng đây là tác phẩm đầu tay của mình, nhìn nó được hoàn thiện và đeo cho chủ nhân thích hợp thì như vậy cũng đã đủ làm cô vui rồi. 

Đang lơ đãng suy nghĩ thì một ly rượu xuất hiện trước mặt:

"Sao cô lại ngồi ở đây?" - Kỳ Ngôn vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô

"Tôi không thích nơi đông người" Kỳ Ngôn thấy tóc cô có vài sợi tuột ra, rũ xuống trán, anh rất tự nhiên đưa tay ra chỉnh lại giúp cô.

Giây phút ấy như có dòng điện chạy qua cơ thể hai người, cô mất tự nhiên cúi gằm mặt xuống tránh bàn tay của anh. Một tuần qua tiếp xúc với cô, mỗi khi nhìn vào đôi mắt trong veo của cô là tim anh lại đập lỡ nhịp.

Trong lòng anh tự nhủ:

"Diệu Linh, tôi sẽ theo đuổi em."