Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 72: Trùng hợp (1)





Sáng hôm sau, cô đã thu dọn đồ đạc gọn gàng để chuyển nhà, nhìn lại căn phòng, đây là nơi đầu tiên cô ở sau khi đến đây, có lẽ cô sẽ không thể quên được nơi này.

Cô vẫy tay một chiếc xe, ngồi lên , đưa tờ địa chỉ và dùng chút tiếng Pháp ít ỏi của mình để nói với bác tài xế, bác tài sau khi nghe cô nói thì gật đầu, sau đó chạy đi.

_______________________

'' Mẹ, con không muốn đâu!''

Y Nhi ngồi trên giường, mặt nhăn nhó như sắp khóc nhìn Nhan Kỳ Dung, hai chân không ngừng đạp hết mền xuống.

'' Con không muốn cũng phải muốn, con xem đi,  con phá như vậy, nếu không thuê người trông thì ngôi nhà này bị phá hư mất''

Nhan Kỳ Dung nghiêm mặt nhìn Y Nhi.

'' Ba....''

Y Nhi quay khuôn mặt đáng thương sang nhìn Diệp Thiên Hàn, nước mắt như sắp rơi xuống , nếu để mẹ thuê người thì cuộc đời con bé coi như toi.

'' Vợ à, anh thấy  nó cũng không quậy lắm, em....''

Diệp Thiên Hàn xót xa nhìn con gái bé bỏng, liền quay sang vợ yêu bênh vực nó nhưng chưa nói hết câu thì đã bị Nhan Kỳ Dung gắt .:

'' Anh nữa, lúc nào cũng cưng chiều chúng, xem anh chiều hư nó rồi kìa!''

'' Anh...''

'' Không bàn cãi nữa, em đã thuê được người rồi, lát cô ấy sẽ qua đây'' - Nhan Kỳ Dung nói rồi đi ra ngoài.

Diệp Thiên Hàn nhìn bóng lưng vợ, quay sang con gái lắc đầu,con gái bé bỏng, ba xin lỗi.

Nhan Kỳ Dung vừa đi xuống lầu thì gặp cô đang được bác quản gia dẫn vào, nở nụ cười điềm đạm đi xuống:

'' Cô tới rồi sao?''

'' Vâng ''- Cô cúi đầu đáp

'' Mau đưa cô ấy về phòng mình đi, sau đó ra đây tôi sẽ giới thiệu cô với hai đứa nhỏ''.

'' Vâng, thưa cô chủ !''

Bác quản gia lễ phép cúi đầu, rồi quay sang cô:

'' Cô đi theo tôi!''

Quản gia dẫn cô đến một căn phòng, mở cửa bước vào, cô kinh ngạc nhìn mọi thứ xung quanh, căn phòng thật đẹp, rộng hơn nhiều so với phòng trọ cô thuê, đãi ngộ của người giúp việc ở đây thật tốt, trong lòng cô không khỏi thán phục.

______________

15 phút sau, cô đã có mặt tại phòng khách.

'' Cô''

Y Nhi nghe tiếng người đi đằng sau, liền quay cái đầu nhỏ nhắn ra , khi thấy cô thì đôi mắt to tròn sáng lên, hớn hở gọi cô.

Cô nhìn Y Nhi, sao lại thấy quen quen thế nhỉ? A đúng rồi, cô bé hôm đó bị lạc.

'' Là cháu?''

'' Hai người quen nhau sao?''

Nhanh Kỳ Dung khó hiểu nhìn cảnh trước mắt, quay sang Y Nhi hỏi

'' Mẹ, cô hôm trước con kể với mẹ đó, mà cô ấy là người mẹ thuê về sao?''

Khuôn mặt bí xị, khó chịu vừa rồi liền được thay bằng khuôn mặt rạng rỡ, Y Nhi hào hứng chồm người lên.

'' Đúng vậy!''-Nhan Kỳ Dung từ tốn đáp.

'' Oa...được, được, con nhất trí!''- Y Nhi reo lên

'' Không phải con vừa rồi không đồng ý sao? Giờ đổi ý ?''

'' Đúng vậy, con đổi ý.''

Y Nhi nói rồi trượt xuống khỏi ghế, chạy lại kéo tay cô kéo lên tầng, bên miệng còn luyên thuyên:

'' Thật tốt là cô, nếu là người khác con nhất định không chịu, lên đây con cho cô xem cái này !''

Cô bị Y Nhi kéo đi, nhìn con bé thật dễ thương, thật không ngờ cô lại là người trông nó.

'' Cô nhìn xem, con vẽ đẹp không?''

Y Nhi đưa cho cô những bài vẽ, mặc dù không hiểu là Y Nhi vẽ gì nhưng theo cô thì con bé đang gọi là '' Thiết kế''

'' Con thiết kế sao?''

'' Đúng vậy, công ty chú con làm về trang sức, chú sẽ rất đẹp, nên Y Nhi cũng muốn học theo chú''

Y Nhi ngồi lục lọi lấy thêm vài bài nữa đưa cho cô.

'' Rất sáng tạo''

Cô nhìn bức vẽ, miệng phát ra câu khen ngợi.

'' Cô thích  thiết kế không?''

'' Cô rất thích, lúc trước cô có từng làm qua''

Cô trả lời, có thể nói trở thành nhà thiết kế nổi tiếng là ước mơ của  cô, nhưng số phận của mình không cho cô được quyền lựa chọn, cô phải từ bỏ những gì mình khát khao để kiếm lợi về cho Hoàng gia, đặc biệt là cuộc hôn nhân kia .

'' Oa...thật sao? Vậy cô giúp Y Nhi thiết kế một bộ trang sức được không? Sắp tới là sinh nhật mẹ, Y Nhi muốn tặng mẹ một bộ trang sức thật đẹp, Y Nhi thì vẽ rất xấu, còn chú rất bận,không thể giúp Y Nhi thiết kế nó được''

'' Ai bảo Y Nhi vẽ xấu? Thật ra Y Nhi rất có năng khiếu, vậy đi, hai chúng ta cùng làm, được không?'' - Cô mỉm cười nhìn Y Nhi.

'' Yêu cô nhất !''

Y Nhi vui mừng lao đến ôm cô, cười đến tít mắt.

____________________________

" Còn mấy ngày nữa đến sinh nhật mẹ con?"

" Bảy ngày nữa ạ!"

Y Nhi ngước mặt lên trả lời.

"Vậy chúng ta bắt đầu công việc, được không?"

"Dạ!"

Thế là cô và Y Nhi ngồi trên phòng cả buổi sáng, mặc dù ra rất nhiều ý tưởng nhưng cô không chọn được cái nào, cô cần một mẫu độc đáo, quý phái, nhìn qua thôi cô cũng có thể đóan ra gia đình này không phải hạng tầm thường, nếu mẫu thiết kế quá mức là bình bình thường thì ra tiệm mua cho khỏe.

"Cô, cô tên gì con chưa biết"

Y Nhi sực nhớ ra, quay sang vỗ nhẹ lên tay cô:

" Cô tên Diệu Linh" - Cô nhẹ nhàng đáp

"A...tên cô thật hay a, con tên Diệp Y Nhi!"

Đang lúc cô định đáp lại thì tiếng quản gia vang lên ở ngoài cửa:

"Tiểu thư, đã đến giờ ăn trưa!"

"Vâng, cô Diệu Linh, cô có muốn ăn cùng con không?"

"Lát cô ăn, con xuống đi, cô làm cho xong trước đã!"

"Vâng!"

Nói rồi Y Nhi đứng dậy, lon ton chạy ra ngoài, trước khi đi còn ngoái đầu lại nhìn cô.

Sau khi Y Nhi đi , cô chăm chú vẽ, cô cần hoàn thành nhanh nhất có thể, vì quá trình làm ra bộ trang sức không hề nhanh chút nào, còn có 7 ngày thì hôm nay nhất định phải có bản mẫu!

Một lúc lâu sau, cái đầu nhỏ của Y Nhi lấp ló ở sau lưng cô, đột ngột nói làm cho cô giật mình:

'' Cô Diệu Linh, cô vẽ xong chưa ?''

'' Sắp xong rồi, con chờ cô một chút !''

'' Chiều chú về con sẽ đưa cho chú!''

'' Được!''- Cô mỉm cười đáp

______________________

'' Xong rồi''

Cuối cùng thì cô cũng đã tạo ra được mẫu vừa ý, nhìn đồng hồ đã 3 giờ chiều,định quay sang nói với Y Nhi thì thấy con bé đang ngủ dưới sàn nhà từ lúc nào, sợ đánh thức bé, cô nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ bồng bé đặt lên giường, lấy chăn đắp ngang bụng, ngồi một bên nhìn Y Nhi chăm chú, con bé thật đẹp, có lẽ con bé được thừa hưởng hết những vẻ đẹp của cả bố và mẹ, mặc dù cô chưa thấy bố của bé nhưng cô chắc chắn anh ấy là một người đàn ông tuấn tú.

Cô đứng dậy, đi đến cửa sổ gần đó, nhìn về phía xa xăm, thở một hơi thật dài, trong lòng chợt nặng nề, từ lúc cô rời đi nay đã được hơn một tháng, nỗi đau trong lòng cũng bị thời gian làm vơi đi một chút, nhưng mỗi khi chạm đến, nó vẫn đau như cũ, có lẽ vết thương này quá sâu, cô lấp như thế nào cũng không đủ.

Cô không biết, ở một bên kia, cũng có người đang đau khổ.............

"Tổng giám đốc, anh có cần một chút đồ ăn hay không? Anh đã làm việc từ sáng giờ mà không ăn gì rồi ?"

Thư kí đứng một bên bảo anh, gần đây giám đốc thật sự thay đổi, tính tình khó chịu hơn,mà thường làm đến rất khuya.

'' Không cần đâu, anh ra ngoài đi!''

Anh thờ ơ nói, thư kí sau khi nghe lệnh liền lui ra ngoài.

Đưa tay lấy một điếu thuốc, châm lên, hít một hơi thật sâu sau đó thở ra, ngay lập tức không khí bị nhiễm mùi thuốc lá,một mùi đối với người khác rất khó chịu, nhưng đối với anh thì nó rất tốt, nó giúp anh giảm đi sự phiền muộn trong lòng.

Nghĩ lại thật buồn cười, khi cô còn ở đây, chuẩn bị bữa ăn cho anh đầy đủ, nhưng anh lại không ăn, hiện tại lại hy vọng cô ở đây, chuẩn bị cơm cho anh .

Anh không hề suy nghĩ hành động trước kia của mình lại đưa anh đến bước đường này, anh không hề do dự mà vứt bỏ sự quan tâm, chăm sóc của cô, để giờ đây, anh ao ước được quay lại lúc trước, được thấy cô, được cùng cô sống dưới mái nhà chung của họ.

Rõ ràng là rất đói, nhưng miệng lại không muốn ăn, mở hộc tủ , lấy ra một tấm hình, bên trong có một người phụ nữ rất đẹp , ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ấy:

"Diệu Linh, mất bao lâu anh mới có thể được nhìn thấy em?"

_________