Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 42: Chỉ Là Quân Cờ!




https://youtu.be/-jwEjOq01BM

'' Anh không yêu cô ta! Cô ta chỉ làm quân cờ cho anh tùy ý điều khiển mà thôi, giờ có em rồi, anh không cần cô ta''

Cuối cùng anh cũng thốt ra, một câu mang hai cảm xúc , một người vui mừng, một người sụp đổ, Băng Nhu trong lòng vui mừng thầm cười một tiếng, ánh mắt liếc ra thân hình đang đứng trước cửa, khiêu khích thể hiện rõ trong đáy mắt!

Cả cơ thể cô run lên, lấy tay bụm miệng lại, mắt không thể tin được nhìn bóng lưng anh, anh vừa nói gì ? Quân cờ...chỉ quân cờ, vậy mà cô lại dại dột đi tin đó là sự thật, làm đủ mọi cách để yêu anh, bên cạnh anh, nhưng thứ cô nhận lại là gì ? Chỉ một câu '' ANH KHÔNG YÊU CÔ TA''!

Cần một câu của anh thôi đã hoàn toàn làm thế giới trong cô sụp xuống, nước mắt không kiềm được cũng đã rơi xuống,  cả cơ thể cô đứng bất động!

Đại Phong thấy Băng Nhu nhìn ra cửa, anh cũng đưa đôi mắt nhìn theo,  khi nhìn thấy người kia, tâm anh có một chút hoảng hốt, sao cô ấy lại ở đây ? Nhưng rất nhanh anh khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường ngày

Cô thấy anh nhìn mình, nhẹ nhàng cười nhưng vẫn rơi nước mắt, giờ đây,  cô cười nhưng nụ cười của cô sao  lại bi thương , tuyệt vọng đến thế?

'' Tại vì sao ?''

Cô ngước đôi mắt vô hình nhìn khuôn mặt mà mình yêu, người khiến trái tim cô đập lỗi nhịp khi anh nhẹ nhàng, khiến cô hạnh phúc khi anh nói yêu cô, nhưng giờ đây, vào hiện tại, cô đang nghe cái gì ? Cơ thể và tâm hồn cô từng chút, từng chút đi vào địa ngục.

Đại Phong lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt vẫn vậy ...vẫn tàn nhẫn và độc ác như vậy. Lâu sau anh mới mấp mé khóe môi, vẫn bờ môi ấy, vẫn ánh mắt ấy, vẫn khuôn mặt ấy, vậy tại sao giờ phút này cô lại cảm thấy rất khác?

'' Tại vì tôi không yêu cô!''

Đột nhiên anh nói ra một câu, khiến túi xách trên tay cô rơi xuống, giống như linh hồn bị bắt đi, không chút huyết sắc, tựa như một thiên thần rơi xuống địa ngục, hoàn toàn tan biến, nhưng mọi thứ vẫn vậy, chỉ khác, cô đã không còn đủ dũng cảm để nhìn anh nữa!

'' Không yêu vì sao phải tiếp cận ?''

Cả người cô đau đớn, tựa như có một con dao sắc bén đâm vào, cắt đi từng miếng thịt trên người cô, cả tâm hồn như bị ai đó lấy đi.

Anh nói, anh không yêu cô, anh nói ..anh chỉ xem cô là quân cờ ...!

'' Vì sao sao ? Vì tôi hận cô. Cô nên về hỏi lại gia đình của cô, tại vì cô mà giờ này tôi không thể cưới người con gái tôi yêu, tại vì cô đã đem đến cho tôi quá nhiều rắc rối!

Cả người Đại Phong lộ rõ sự u ám, đúng, anh hận , anh hận cô đã cướp đi chức Trương phu nhân của người anh yêu, anh hận cô đã chấp nhận kết hôn với anh, anh hận cô, tất cả đều hận cô, anh nói tiếp:

'' Vậy vì sao anh không nói với tôi ngay từ đầu, tôi sẽ không đồng ý lấy anh, tôi sẽ không đồng ý ở bên cạnh anh, sẽ không can thiệp vào cuộc đời của anh, sẽ không đem lại phiền phức cho anh...cuối cùng...tôi cũng sẽ không yêu anh!''

Cô đưa ánh mắt đau thương nhìn anh, trong đôi mắt anh cô không cảm nhận được gì ngoài sự lạnh lẽo, nước mắt thi nhau chảy xuống, trái tim cô đau, cơ thể cô đau, tâm hồn cô cũng đau!

'' Hãy giữ lại thứ tình yêu rác rưởi đó của cô, tôi đây không cần, giữ cô lại suốt thời gian qua chỉ vì cô còn lợi dụng được !''

Nghe câu nói của anh,cô chỉ biết cười, cười nhưng nước mắt vẫn rơi, cười nhưng tim vẫn đau. Đúng, anh không cần tình yêu của cô, đối với anh, nó chỉ là rác rưởi !

Nước mắt không ngừng chảy xuống trên mặt, trên má và trên mặt đất !Cô đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận nó đang đau đớn như hàng ngàn con dao đâm vào !

Cô xoay người rời đi, mọi chuyện đã quá rõ ràng, cô không còn điều gì muốn nói, trách thì trách cô ngu muội, ngay từ đầu đã tin lời người đàn ông này, đem trái tim giao cho anh, để rồi giờ phút này nhận lại là câu nói lạnh lùng phát ra từ miệng anh..., đi được vài bước, cô nói:

'' Anh đã từng yêu tôi chưa? Dù chỉ một chút?''

'' Tôi chưa từng yêu cô, người tôi yêu trước sau chỉ có Băng Nhu!''

Anh không thèm liếc cô, tàn nhẫn đáp lại.

'' Tôi hiểu rồi!''

Cô nói rồi sau đó đi ra ngoài, nơi này không cần cô nữa, cô nên đi từ sớm mới phải !