Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 124: Buổi Tối Vui Vẻ (II)




Author: KHBN2015

Edit: Bich Ngoc

Trong lúc mọi người đang cười vui vẻ, đột nhiên Ngọc Anh bước đến trước mặt Đại Phong quỳ xuống khiến cho mọi người ngạc nhiên vô cùng.

Đại Phong lớn tiếng quát;

"Lâm Ngọc Anh, cô lại muốn làm cái gì, có chuyện gì đứng lên rồi nói".

Ngọc Anh vẫn không chịu đứng lên;

"Thiếu gia...."

Đại Phong liền nói với Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh;

"Hai cậu mau đỡ cô ấy đứng lên dùm cho tớ."

Kỳ Ngôn bước đến gần dìu Ngọc Anh đứng dậy;

"Ngọc Anh, cô còn không mau đứng lên. Nếu như cô không chịu nghe lời, chọc giận tên Trương thiếu gia mặt lạnh kia, hắn ngừng hợp đồng của Diệp thị đến lúc đó ước mơ làm thiết kế sư của cô sẽ biến mất đấy."

Đại Phong lườm Kỳ Ngôn một phát, tuy anh biết hắn đang trêu chọc Ngọc Anh, nhưng anh cảm thấy cái tên này càng ngày càng giống Vĩ Thanh.

Anh nhìn hắn thở dài nói;

"Đúng là gần mực thì đen."

Sau đó Đại Phong chỉ chiếc ghế đối diện;

"Ngọc Anh ngồi xuống đi"

"Thiếu gia, em muốn thay cha em nói xin lỗi cậu, ông ấy đã hại chết ba mẹ và con của cậu."

Đại Phong nhìn chằm chằm Ngọc Anh một lúc rồi nói;

"Ngọc Anh, cô hãy nghe tôi nói, cha cô và cô là hai người khác nhau, cho nên cô không cần phải làm như vậy. Hơn nữa ông ấy cũng đã trả giá cho những việc mình đã làm."

"Thiếu gia, em cảm thấy rất có lỗi với cậu."

Anh nhìn thấy cả gương mặt của Ngọc Anh đầy tràn nước mắt thì thấy có chút không đành lòng, đành ra hiệu cho Diệu Linh lấy hộp khăn giấy bên cạnh đưa cho cô;

"Tuy cha cô đã làm ra những chuyện khó có thể tha thứ, nhưng những gì ông ấy làm cũng chỉ là mong muốn đứa con gái của mình có được một cuộc sống bình an và một tương lai tốt đẹp."

Anh ngừng một chút rồi nói tiếp;

"Ngọc Anh, cô hãy quên đi quá khứ và phải sống cho thật tốt, đừng khiến cho ông ấy thất vọng."

"Thiếu gia, cậu không giận vì em đã cấu kết với Tô Băng Nhu sao?"

Đại Phong nhìn cô rồi trả lời;

"Thật ra khi tôi biết cô vì muốn trả thù cho cha mà cấu kết với Tô Băng Nhu để bắt cóc và hãm hại Linh Nhi. Lúc đó tôi vô cùng tức giận, tôi rất muốn chính tay giết chết cô. Nhưng sau khi tôi biết được cô năm lần bảy lượt bất chấp tất cả để cứu Linh Nhi khỏi nguy hiểm, hơn nữa vì cứu chúng tôi mà bị thương thì sao tôi có thể oán trách hay thù ghét cô gì nữa."

"Thiếu gia thật không giận em nữa hả?"

Đại Phong gật đầu;

"Ngọc Anh, tất cả mọi chuyện đã qua thì hãy quên nó đi, tôi mong rằng cô từ nay về sau đừng nghĩ đến những chuyện đau buồn đó nữa mà hãy sống cho thật vui vẻ."

Ngọc Anh nghe những lời của Đại Phong khiến cô cảm thấy hổ thẹn với những gì mình đã làm. Cô càng khóc nhiều hơn, thật không ngờ được anh lại tha thứ mình cho dễ dàng như vậy.

Đại Phong thấy cô như vậy liền lên tiếng an ủi;

"Đúng là con bé ngốc, đã lớn như vậy rồi mà còn dễ khóc như vậy."

Vĩ Thanh bước tới vỗ nhẹ lên vai Ngọc Anh;

"Haizzzz, em gái đừng khóc nữa. Em càng khóc càng xấu nhìn giống như con mèo mướp vậy."

Cô liền cãi lại;

"Anh mới giống như con mèo xấu xí."

Vĩ Thanh cười;

"HAHAHAHA, em đúng là chỉ giỏi cãi nhau với anh"

Diệu Linh kéo tay áo Đại Phong;

"Đại Phong, ba ngày trước là sinh nhật 25 tuổi của Ngọc Anh đấy."

"Linh Nhi, hình như tối nay em đã gọi đặt rất nhiều món ăn tại khách sạn 5 sao, như vậy nhân cơ hội này chúng ta tổ chức một buổi tiệc nhỏ mừng sinh nhật cho Ngọc Anh nhé."

Ngọc Anh nghe Đại Phong muốn tổ chức mừng sinh nhật cho mình liền phản đối;

"Thiếu gia không cần đâu, mấy hôm trước thiếu phu nhân đã tổ chức sinh nhật cho em rồi, còn tặng cho dây chuyền và chiếc lắc tay của nhà thiết kế Darleen nữa."

Anh nhìn dây chuyền được thiết kế tuy rất đơn giản, nhưng lại mang sự trẻ trung và rất xinh xắn. Dây chuyền được làm bằng vàng trắng 18K, mặt dây chuyền và chiếc lắc tay được thiết kế dựa theo cánh hoa lan, hơn nữa còn được đính những viên đá màu xanh da trời. Anh lại quay qua nhìn Diệu Linh, tuy món quà này nhìn vào rất đơn giản nhưng trên thực tế giá trị không hề nhỏ khiến cho anh rất hài lòng.

Anh ghê vào tai cô nói nhỏ;

"Cám ơn em vợ yêu"

Rồi anh nhìn Ngọc Anh hỏi;

"Vậy sao?"

"Vâng ạ, em rất thích, thiếu phu nhân nói rằng nó được gọi là 'Tràn đầy hy vọng' "

"Nhưng đó là quà của Linh Nhi, còn mở một bữa tiệc nho nhỏ tối nay coi như là quà sinh nhật của tôi tặng cho cô nhé."

Kỳ Ngôn đến bên vỗ nhẹ vào vai cô nói;

"Nè Ngọc Anh, cô đừng từ chối nữa, mấy ngày nay tôi và Vĩ Thanh ở trong bệnh viện rất buồn chán, coi như cho chúng tôi một buổi tối vui vẻ đi."

Vĩ Thanh tiếp lời Kỳ Ngôn;

"Em gái, anh hoàn toàn đồng ý với Kỳ Ngôn."

Đại Phong nhìn Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh;

"Tớ mở tiệc là mừng sinh nhật cho Ngọc Anh, không phải cho hai cậu vui. Đừng tưởng tớ không biết mấy ngày hôm nay hai cậu làm gì. Viện cớ ở lại bệnh viện nói là giúp đỡ cho Linh Nhi chăm sóc tớ và Ngọc Anh nhưng trên thực tế hai người ở lại đây để tán gái."

"HAHAHAHA"

Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh nhìn nhau rồi phá lên cười, nhưng Vĩ Thanh lại tỏ vẻ ngây thơ vô(số) tội nói:

"Đại Phong, cậu có cần nói chuyện vô lương tâm như vậy không hả? Tớ và Kỳ Ngôn tán gái khi nào? Bọn tớ ở lại đây ngoài việc giúp đỡ cho chị dâu chăm sóc cái tên máu lạnh nhà cậu và Ngọc Anh, còn phải làm việc để chuẩn bị cho buỗi trình diễn trang sức của Darleen nữa đấy."

Anh nhìn Vĩ Thanh và Kỳ Ngôn, rồi nhìn những hộp giữ nhiệt đựng thức ăn đang chất cao như núi trên bàn ăn và bàn cà phê vừa nói vừa chỉ;

"Vậy hai người nói cho tớ biết đống đồ kia là gì, chúng từ đâu đến?"

"Cái này.........." Kỳ Ngôn và Vĩ Thanh không biết làm sao trả lời câu hỏi của Đại Phong, về những hộp thức ăn ở trên bàn, đành phải ra hiệu cho Diệu Linh để cầu cứu. Cô hiểu ý của hai người lập tức giải dây cho họ;

"Chồng à! Anh mới tỉnh lại đừng giận."