Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 11: Không quan hệ nhưng vẫn đau lòng !




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến chiều, Diệu Linh vội vã quay trở về căn biệt thự, tòa nhà trống trơn và hơi tối đã nói cho cô biết anh chưa về, đi thẳng vào phòng, sau khi tắm xong, cô mặc cho mình một chiếc váy trắng ở nhà, trong đầu cô nghĩ ra cái gì đó rồi mỉm cười   đi vào nhà bếp, trong nhà bếp đầy đủ, sắn tay áo lên, bắt tay vào nấu, loay hoay trong bếp một hồi, cuối cùng cô cũng đã làm xong! Oa..nhìn cũng không tệ a~~~! Mỉm cười hài lòng về sự nỗ lực của mình, cùng lúc đó truyền đến tiếng xe hơi phát ra ở trong nhà xe, lúc này mới để ý là bầu trời đã tối đen, nhìn đồng hồ cũng đã 19 giờ, thân ảnh cao lớn của anh  xuất hiện ở phòng khách, cô chào hỏi theo phản xạ:

'' Anh về rồi!''

Trong giọng nói của cô rất dịu dàng, êm tai làm cho anh thoáng sững sờ, ngạc nhiên, cô chưa bao giờ đợi anh trở về và ra chào anh bằng một nụ cười cả ! Hạnh phúc khi có người tình khác sao ? Hừ, không nghĩ cô vợ mình lại quyến rũ đàn ông nhanh như vậy, ngón tay thon dài đột nhiên đưa ra, bóp thật chặt chiếc cổ của cô, khóe miệng hiện ra một nụ cười tàn ác:

'' Hôm nay cô ra ngoài đi với ai ?''

Diệu Linh chỉ mấp máy bờ môi mà không nói được gì, tính tình anh thật sự rất khó hiểu, cô đang có cảm giác như mình lại sắp chết ngạt lần nữa trong tay anh, ngay khi cô có cảm giác như bản thân không còn cảm giác thì anh đột nhiên buông tay ra, cô thừa dịp hít lấy không khí, anh tại sao lại hết lần này đến lần khác muốn giết cô, ở nhà nấu cơm và đợi anh trở về cũng là sai sao? Câu hỏi lúc nãy anh hỏi là có ý gì?

'' Tôi ra ngoài một mình!''

Nhận được câu trả lời của cô, nụ cười trên môi anh không những giảm bớt đi mà còn sâu hơn, trong đó, ngoài sự khinh bỉ ra cô không nhìn ra được gì cả!

'' Một mình sao ? Cô cho tôi là ai? Thằng ngu sao? Tôi cảnh cáo cô, đi với thằng đàn ông khác thì nên chọn một chỗ kín kín như khách sạn, quán bar,  đừng khiến tôi phải mất mặt vì có một người vợ như cô!''

Nghe được lời nói của anh, tim của cô tan nát, vì sao anh lúc nào cũng khiến tim cô đau? Vì sao anh luôn hiểu lầm cô ? Thằng đàn ông khác trong miệng anh  chính là Triệu Vũ sao? Anh chính là đang hiểu lầm cô, đang tính mở miệng thì một âm thanh khác vang lên:

'' Đáng ghét, sao lại để em ở ngoài chờ lâu như vậy chứ ?!''

Một người  phụ nữ mặc một chiếc váy màu đỏ ôm sát cơ thể, rất hở hang, vừa đi tới ôm chặt tay anh, cố tình để cho anh thấy hết bộ ngực của mình, từ đầu đến cuối không thèm nhìn thậm chí là liếc đến Diệu Linh một cái, hoàn toàn xem cô như người vô hình! Ánh mắt của Đại Phong hài lòng khi nhìn thấy cơ thể cô đông cứng, nhanh chóng xoay người ôm cô ta, ngậm lấy môi mà tùy ý hôn, bàn tay cũng không yên phận di chuyển quanh người cô ta, với sự '' khơi lửa'' của anh, cô ta không chịu được mà rên rỉ thành tiếng, khiến cho người nghe được không tránh đỏ mặt:

'' Tiểu yêu tinh, gan em quả rất to, xem tối nay tôi sẽ  khắc phục em thế nào!''

'' Em rất thích, mau, mau làm đi anh!''

Người phụ nữ dâm đãng phát ra những lời nói vô cùng ái muội, cả cơ thể cô ta vẫn trung thành dán sát vào ngực anh, cố tình kéo bàn tay anh đặt trên ngọn đồi của mình, đang tính thực hiện bước tiếp theo thì giọng nói của Diệu Linh vang lên:

'' Các người muốn làm thì nên đi  nơi khác hoặc là vào phòng, có đầy đủ các đồ dùng cho các người dùng rất thoải mái, đừng ở đây khiến cho tôi ghê tởm !''

Lúc này cùng lúc cả hai người đang làm kia mới ngạc nhiên, người phụ nữ ngạc nhiên vì trong nhà có người, còn anh ngạc nhiên là vì cô cuối cùng cũng  xù lông nhím lên ! Bỗng đôi tay của người phụ nữ vòng qua cổ anh:

'' Anh càng ngày càng hư đó nha! Tại sao lại không nói là ở trong nhà có người, lỡ  họ nhìn thấy thì sao chứ? Đáng ghét !''

Đại Phong khẽ nhếch môi, lúc đầu quả là có ngạc nhiên với phản ứng của cô, bây giờ thì lại thấy thú vị, vẫn nghĩ là con mèo nhỏ đáng thương lại không nghĩ là một tiểu miêu, sau đó lại tiếp tục công việc của mình, nhẹ nhàng bóp ngực  cô ta một cái :

'' Không cần quan tâm, cô ta chỉ là người hầu thôi!''

Nói xong liền kéo người phụ nữ  đi lên lầu, lúc đi ngang qua cô, ả còn làm ra bộ mặt đáng thương rồi bật cười! Lông mi của cô có chút rũ xuống thể hiện rõ sự thương nơi đáy mắt, không phải cô đã quyết tâm sao ? Không quan hệ gì với anh ta, chỉ một năm sau thôi, cô có thể thoát khỏi ''cảnh tù nhân'' rồi, nhưng khi nghe những lời nói của anh, cô không nhịn được mà lại đau lòng chứ ?