Tổng Giám Đốc Tàn Bạo

Chương 106: Trả Thù Đại Phong (I)




Author: KHBN2015


Sau khi giải quyết xong vấn đề với Diệp Kỳ Ngôn thì cũng đến lúc cô phải về nhà rồi. Cô cũng không còn có lý do gì để ở lại đây nữa, hiện giờ trong lòng cô rất nôn nóng muốn đến tập đoàn Đại Dương để gặp chồng mình.


"Kỳ Ngôn, em phải về rồi."

"Diệu Linh, cũng gần trưa rồi, hay em ở lại dùng cơm anh được không, sau đó thì anh đưa em về nhà."

"Kỳ Ngôn, cám ơn anh, nhưng em đã hứa với Đại Phong, sau khi gặp anh thì sẽ đến tập đoàn Đại Dương gặp anh ấy để cùng nhau đi ăn trưa. Hiện giờ chắc anh ấy đang ở công ty đợi em."

Anh nhìn cô mỉm cười rồi len tiếng chêu ghẹo;

"Thôi được, anh đâu dám để cho Trương phu nhân lỡ hẹn với chồng chứ."

Diệu Linh lườm anh;

"Được rồi, anh không trêu ghẹo em nữa."

Diệp Kỳ Ngôn đưa cô ra ngoài, anh vừa đi vừa trò chuyện;

"Diệu Linh, hay là để cho anh đưa em đến tập đoàn Đại Dương nha."

"Cảm ơn anh Kỳ Ngôn, nhưng em không thể làm phiền anh được."

"Có gì đâu mà phiền."

"Nhưng mà đã có chú tài xế đưa em đi được rồi, em biết anh đang bận rộn để sắp xếp những người mẫu cho buổi trình diễn sắp tới đây."

"Diệu Linh, em thật sự sẽ giúp anh trong buổi ra mắt trang sức này sao? Em không sợ Đại Phong giận em à?"

" Kỳ Ngôn, nếu là năm năm trước thì Đại Phong sẽ không đồng ý cho em tham dự tổ chức trình diễn trang sức này. Nhưng bây giờ em biết chắc anh ấy sẽ không phản đối ngược lại anh ấy sẽ ủng hộ em."
Diệu Linh ngừng một chút:

"Em cũng rất mong muốn có một buổi ra mắt giới thiệu tác phẩm của mình tại Trung Quốc từ rất lâu rồi nhưng lại không cơ hội. Bây giờ em đã có cơ hội thực hiện điều mình mong ước, em không muốn bỏ lỡ."

Diệp Kỳ Ngôn biết đây chẳng qua là lý do thôi, nhưng trên thực tế cô đang muốn giúp cho Diệp thị phát triển kinh doanh tại Trung Quốc, anh biết rất rõ tính của cô từ trước đến giờ không màng đến danh lợi.

"Diệu Linh.."

"Em đã trễ giờ rồi, anh đúng là thật dài dòng."

"Được rồi."

Cô đi được vài bước, chợt nhớ ra điều gì liền lên tiếng;

"Kỳ Ngôn, em có một người quen, cô ấy tốt nghiệp từ trường đại học thiết kế tại New York và cũng từng làm thiết kế được ba năm, không biết anh có thể giúp cho cô ấy vào Diệp thị làm thiết kế sư hay không?"

"Tất nhiên là được, hiện nay Diệp thị đang cần tuyển thêm thiết kế sư, anh sẽ cho người sắp xếp. Mà người đó là ai vậy?"

"Cô ấy là Lâm Ngọc Anh, đang làm giúp việc trong nhà em. Để hai ngày nữa em sẽ đưa cô ấy đến đây giới thiệu với anh."

Đột nhiên cô nhớ ra anh và Đại Phong cũng là bạn bè, cô cũng muốn mời anh đến Trương gia làm khách.

"Kỳ Ngôn, mời anh 6 giờ chiều ngày mai, đến Trương gia dùng cơm với vợ chồng em nhé."

"Được."

"Ah, đúng rồi đến lúc đó, em sẽ giới thiệu Ngọc Anh với anh luôn."

Vậy thìy tốt quá."

Bỗng nhiên trong lòng anh cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều. Anh rất vui khi Đại Phong và cô vẫn chịu giúp đỡ cho Diệp thị, vợ chồng họ xem anh như một người bạn.

Anh biết chắc là Đại Phong cũng đang nóng lòng đợi cô, anh vỗ nhẹ vào cô;

"Em mau lên xe đi, Đại Phong đang đợi em đó."
Vừa nói anh vừa bước tới mở cửa xe cho cô, rồi nói;

"Em đi đường cẩn thận."

"Tạm biệt anh, chiều mai gặp lại"

"Được, hẹn gặp chiều mai."

Diệp Kỳ Ngôn đứng đó nhìn cho đến khi xe chạy rất xa rồi thở dài. Anh biết từ nay về sau, cô và anh chỉ có thể đối xử với nhau như bạn bè hoặc người thân mà thôi..

Sau khi rời biệt thự, trong xe cô lấy điện thoại ra gọi cho Đại Phong.

"Alo, Linh Nhi, anh đang nghe."

"Đại Phong, em đang trên đường đến công ty."

"Được, anh sẽ đợi em."

"Bye anh."

"Gặp em sau."

Sau khi thấy cô cúp máy, chú tài xế liền lên tiếng;

"Thiếu phu nhân, chúng tôi rất vui khi thấy cô quay về với thiếu gia. Cô biết không, lúc thiếu gia còn nhỏ, cậu ấy là một đứa trẻ rất vui vẻ hoạt bát, lúc nào cũng nghịch ngợm. Nhưng sau khi trận hỏa hoạn xảy ra khiến cho cậu ấy mất đi hai người thân, chính là lão gia và phu nhân, từ đó cậu ấy thay đổi trở nên lạnh lùng."

Ông ngừng một lát rồi nói tiếp;

"Sau đó thì thiếu gia gặp được cô Tô Băng Nhu, cậu ấy nghĩ đó là tình yêu nên mới có nhiều chuyện xảy ra khiến cho thiếu phu nhân rời xa cậu ấy. Nhưng sau khi cô rời đi thì thiếu gia mới biết được, người mà cậu ấy yêu chính là cô, thời gian qua cậu ấy luôn sống trong hối hận và tự trách."

Diệu Linh không ngờ lại có rất nhiều chuyện như vậy xảy ra mà cô không hề hay biết gì cả. Cô thở dài rồi hỏi tài xế Chu Lê.

"Sau đó thì sao..."

"Thiếu phu nhân, cô biết không? Từ khi cô rời đi, cậu ấy ngày nào cũng uống rượu rồi giống như kẻ điên đi khắp nơi để tìm cô. Sau đó thì thiếu gia đã mua ngôi biệt thự bên bờ biển và tìm người thiết kế nội thất về trang trí biệt thự theo ý thích của cô. Cậu ấy nói, sẽ có một ngày cô nhất định trở về, cho nên cậu muốn vợ chồng Trần quản gia và tôi ở trong biệt thự. Thiếu gia muốn chúng tôi chăm sóc ngôi biệt thự này cho thật tốt để chờ cô về."

Cô nghe xong tài xế Lê nói xong liền lên tiếng hỏi lại;

"Nếu nói như vậy, ngày đầu tiên cháu tới ở trong mọi biệt thự, mọi người đã biết cháu là ai rồi đúng không?"

"Vâng, chúng tôi đều biết cô là thiếu nhân phu. Nhưng thiếu gia biết cô vẫn còn giận và sợ cô không chịu ở lại trong biệt thự nên căn dặn chúng tôi gọi cô là "Hoàng tiểu thư", và dặn chúng tôi phải chăm sóc cho cô thật tốt."

Ông thở dài một chút;

"Lúc cô ở trong biệt thự, mỗi buổi sáng trước khi đi làm thiếu gia sẽ gọi cho thím Trần hỏi thăm tình hình của cô và trước khi cậu ấy đi ngủ cũng vậy. Đôi khi cậu ấy đợi lúc cô ngủ say sẽ đến biệt thự thăm cô, nhưng lại không muốn để cho cô biết."
Ông ngừng một chút rồi lại nói tiếp;

"Nghe nói lúc đầu thiếu gia định cho tài xế Chu đưa đón cô, nhưng vì tài xế Chu đã làm cho trong Trương gia nhiều năm và cô cũng từng gặp qua nên cậu ấy muốn tôi đưa đón cô trong lúc cô ở trong biệt thự, tất cả những chuyện cậu ấy làm đều vì cô."

Diệu Linh không ngờ anh lại làm những chuyện như vậy.

"Cảm ơn chú Lê đã nói cho cháu biết."

"Thiếu phu nhân, cô đừng khách sáo với tôi như vậy, thiếu..."

Ông đang định nói thì bỗng nhiên lại nghe có tiếng nổ:

"Đùnggg.."

Diệu Linh hoảng hốt, liền hỏi;

"Chú Lê, đã xảy ra chuyện gì."

" Thiếu phu nhân, không sao cả, chỉ là bánh xe bị bể thôi ,cô cứ ngồi trong xe để tôi xuống xem một tý."

" Dạ vâng."

Thật không thể ngờ được, khi chú tài xế vừa mở cửa bước xuống xe thì đã bị một người đàn ông mặc bộ đồ màu đen tập kích từ phía sau. Diệu Linh vô cùng hoảng sợ, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy một người đàn ông khác mở cửa xe, tay cô bị người đàn ông đó kéo ra ngoài. Sau đó cô bị hắn lấy một chiếc khăn chụp lên mũi, cô cố gắng dãy dụa cho đến khi trìm vào hôn mê.


***************************

Thời gian mk bận học thi Spring Quarter và làm thêm hai ngày cuối tuần nữa cho nên kg có thời gian ra chương.

Haiz, lúc mk bận thì em gái mk rảnh, còn lúc mk rảnh cho nên việc chỉnh sửa kéo dài.

Have a wonderful day.

Thanks for being patient.


Xin vui lòng đừng chuyển version hay mang ra ngoài. Thành thật cám ơn (chumeo & KHBN2015)