Ở dưới lòng biển là hệ thống mô hình thiết kế siêu độc đáo, người dân có thể đi dạo dưới đáy biển, vừa đi vừa ngắm nhìn các bãi san hô, các loài tôm cua cá sặc sỡ đủ màu sắc. Sở dĩ làm được điều này là vì hắn đã cho xây dựng hệ thống đường ống bằng siêu vật liệu, vừa đảm bảo độ bền cực cao, chịu được áp lực nước, vừa không mất đi tính trong suốt của nó.
Mặc dù nói là hệ thống ống chứ thực ra các đường ống này rất rộng, diện tích chỗ hẹp nhất cũng là 12 mét vuông, chỗ rộng nhất lên tới 200 mét vuông.
Xuyên suốt con đường đó, là những chi tiết thẩm mỹ kỳ thú, khi thì là các loài cây, khi thì là các con vật, lúc lại có loài người,... Tuy vậy, không phải ngẫu nhiên mà chúng đều sắp xếp theo một quy luật: các con vật nọ dường như đều có hình từ nhỏ tới lớn, các loài cây cũng từ non tới già, con người cũng từ lọt lòng sơ sinh tới già cả gần đất xa trời. Và một đặc điểm chung nữa đó là tất cả đều làm pha lê, đá quý với đủ màu sắc, kết hợp với cảnh đẹp của biển xung quanh khiến nó trở nên vừa lung linh kỳ ảo, vừa huyết bí hấp dẫn.
Mọi người gọi nơi đây là Luân hồi chi lộ (Đường luân hồi). Trên quãng đường dài hơn 10km đó, Luân hồi chi lộ đã thành công đem tới cho khách tham quan 999 vòng đời của các loài, từ cây cỏ, động vật, tới nhân loại. Nó bao gồm nhưng thứ không phải rất xa lạ, nhưng khiến cho mọi người đều có được những cảm nhận khác nhau khi đi tới nơi đây, vượt qua hết quãng đường này.
Họ sẽ chợt thấy sợ kỳ diệu của tạo hóa, chợt nghĩ lại mình cũng nằm trong số đó, sinh lão bệnh tử có ai mà không trải qua, nhưng sống sao cho vui, sao cho hạnh phúc, quên đi mọi âu lo, mệt mỏi của cuộc sống mới là thứ quan trọng nhất. Ai cũng biết trước tương lai mình sẽ già đi, chết đi, vì sao không sống cho vui vẻ nhất, thỏa mãn nhất?
Không chỉ dừng lại ở đó, ẩn dấu sau những thứ tuyệt vời kia, Luân hồi chi lộ còn có một nội dung khác nữa. Nội dung này sẽ không dễ dàng để tìm ra được, và để cho mọi người hào hứng hơn, hắn cũng tuyên bố ai hiểu được nội dung ẩn sau những con đường xuyên biển đó thì sẽ nhận được 1 triệu đô la Mỹ. Mọi người đều có thể đoán sau khi đi qua hết con đường này, mỗi lần đi qua lại có một lượt đoán.
Vừa được ăn chơi, vừa có cơ hội làm triệu phú đô la, ai không ham muốn? Ai không bị kích thích?
Nhắc tới ăn mới nhớ, luân hồi chi lộ cũng có những món ăn mang đậm chất luân hồi thời gian. Từ những bát bột cho trẻ nhỏ, tới những món ăn siêu ngon, siêu hấp dẫn trong suốt những năm tháng trưởng thành, từ các bữa cơm gia đình đơn giản cho tới sơn hào hải vị đều có, và ngay cả tới những cốc sữa, cốc cháo cho người già lúc răng rơi hết cũng xuất hiện ở đây.
Với phong cách nấu nướng đã được khẳng định bởi các chuyên gia hàng đầu thế giới, với đội ngũ đầu bếp liên tục học hỏi, rèn luyện và nâng cao tay nghề bằng các phương pháp mà Ngô Thiên Ân – Đầu bếp trưởng của hệ thống nhà hàng Tuyết Yên thì muốn không ngon, không hấp dẫn không được.
Ngay cả thực đơn chỉ là những bát cháo, cốc sữa, bữa cơm gia đình hằng ngày thôi, nhưng khi vào tay họ chế biến lại ra một loại hương vị kích thích tới mọi giác quan, bắt chặt lấy vị giác của người dùng khiến họ vừa cảm thấy vị ngon quen thuộc của mẹ nấu, vừa cảm thấy các món đơn giản này được đẩy lên một tầm cao mới – mỹ thực, chỉ có hai từ này mới phản ánh được hết ý nghĩa của nó.
Các nhà hàng cỡ nhỏ được bố trí dọc theo tuyến đường, đa số tập trung ở nơi có diện tích lớn cỡ 100-200 mét vuông. Nó đảm bảo cho mọi du khách đều có thể bất cứ lúc nào cũng tìm thấy đồ ăn ngon để thưởng thức trong quá trình ngắm cảnh, trải nghiệm nhân sinh quan, thế giới quan.
Sự độc đáo, ảo diệu của Luân hồi chi lộ đã góp một phần vào những nét đặc sắc nhất của hai khu du lịch biển Apollo và Artemis trong sự kiện khai trương hoành tráng lần này.
Những thước phim ngắn, những góc máy selfie cực chất đã được tung ra bên ngoài từ trước đã khiến cho lễ hội của Thịnh Thế nhận được rất nhiều sự quan tâm, thu hút được sự quan tâm của rất nhiều đối tượng trong và ngoài nước. Chẳng nói đâu xa, cứ nhìn vào hơn 1000 ghế ngồi được lắp tạm thời ở trước tòa nhà Apollo và Artemis thì đủ biết độ hot của sự kiện lần này có sức ảnh hưởng ra sao.
1000 ghế ngồi đều được ngồi kín, vậy mà còn chưa là gì so với vị trí đang đứng xếp thành xung quanh. Nếu thực sự không phải tổ chức cùng lúc ở hai địa điểm Nha Trang và Phú Quốc thì có lẽ hôm nay đúng là vỡ trận.
Hôm nay Vân Tú mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ, chân váy xếp tầng để lộ ra đôi chân dài trắng trẻo, hấp dẫn. Cắt thắt lưng ong, vai trần gợi cảm, lấp ló hai chú thỏ trắng xinh xắn. Ở giữa cặp xương quai xanh quyến rũ là một sợi dây chuyền Huyết Mỹ Nhân vô cùng tinh tế, lấp lánh ánh sáng màu đỏ hồng huyền diệu. Cô vừa cất tiếng mở đầu màn giới thiệu, vừa thỉnh thoảng nở nụ cười yêu kiều, rực rỡ khiến cho đám nam nhân bên dưới ai cũng đều như những kẻ mất hồn.
Dương Tuấn Vũ lẻn trong chỗ ghế ngồi của đám khách mời, vừa thầm kinh diễm trước vẻ đẹp ngày càng mặn mà, tuyệt mỹ của vợ mình, vừa thầm lắc đầu vì biểu cảm của cả ngàn tên Trư Bát Giới ở đây. Hắn không những không ghen, không khó chịu, ngược lại chỉ cảm thấy bản thân mình thật có diễm phúc khi được sống cùng nàng.
Lúc ở nhà, nàng đủ công dung ngôn hạnh, khi làm việc nàng thông minh quyết đoán, khi kề vai sát cánh chiến đấu nàng là một đồng đội phối hợp vô cùng ăn ý. Yêu nàng, thương nàng tới hết kiếp này cũng khiến hắn cảm thấy chưa thỏa mãn, nếu còn kiếp sau, dù có đi khắp chân trời góc biển, hắn cũng phải tìm thấy nàng và bắt cóc về làm vợ.
Tuy vậy, không phải mọi người chỉ vì vẻ ngoài của nàng mà bị cuốn hút, họ còn bị những hình ảnh giới thiệu về những nét đẹp đặc biệt của khu du lịch biển Nha Trang trên màn hình làm phấn khích, thích thú.
Và để kết thúc cho màn phát biểu tuyệt vời, như là một điểm quan trọng nhất của lần khai trương lần này, ai ai cũng muốn nhìn thấy tận mắt một tòa nhà rất có thể là kỳ quan nhân loại sẽ có hình thù thế nào. Cái tầm rèm đỏ vô cùng lớn trùm lên toàn bộ tòa nhà trọc trời kia khiến lòng mọi người rất ngứa ngáy khó chịu rồi.
Như lần khai trương trước, Vân Tú mời một số những vị khách quý tới cùng cô ấn vào chiếc nút màu đỏ rất lớn này. Chỉ có điều, các vị khách lần này có chút đặc biệt, trong đó không ít người cô đều biết mặt, thậm chí thân quen, điển hình là Bộ trưởng Bộ quốc phòng Lê Quân, ông nội nuôi Phong lão đang cười toe toét tự hào về đứa cháu tài giỏi của mình.
- Không ngờ Thịnh Thế đã đi được những bước tiến thật xa, thật vững mạnh như thế. Chúc mừng Tổng giám đốc Vân Tú.
Vân Tú khẽ gật đầu mỉm cười nói:
- Cảm ơn Bộ trưởng đã dành thời gian tham gia buổi lễ lần này.
- Ha hả. Không tham gia thì sẽ hối tiếc cả đời mất. Ài, lần trước tôi còn chưa được mời, lần này được mời đương nhiên phải gấp rút sắp xếp công việc để đi rồi. Chậc. Thịnh Thế quả là Thịnh Thế, cường thịnh vững mạnh, khí thế ngút trời. Tốt.
Việt Nam ta càng ngày càng có tiếng nói trên trường quốc tế, trong các buổi họp của các tổ chức liên hiệp lớn nhỏ, họ thực sự bắt đầu quan tâm và ngỏ ý lắng nghe ý kiến của chúng ta rồi.
Điều này chẳng ai nghĩ rằng có thể xuất hiện trong giai đoạn sớm như vậy, các vị lãnh đạo phía trên ai cũng cho là Việt Nam cần phát triển trong ít nhất 50 năm mới có thể có được chút chỗ đứng trong cái nhìn của các cường quốc kia. Vậy mà, chỉ trong vòng 6-7 năm ngắn ngủi, Thịnh Thế đã trực tiếp kéo về sự kính trọng đó cho nước ta. Nói thật, đất nước đang nợ các bạn một lời cảm ơn sâu nặng.
- Bộ trưởng đã nói quá rồi. Chúng tôi chỉ làm hết nghĩa vụ, trách nhiệm và phát huy tối đa tinh thần yêu nước, tinh thần tự hào dân tộc thôi. Nhưng nhận được lời động viên vừa rồi của ngài, chắc chắn tất cả công nhân viên chức của chúng tôi sẽ vô cùng xúc động. Một lần nữa, xin được cảm ơn Bộ trưởng.
Mọi người trò truyện làm quen đơn giản một chút, sau đấy là màn bấm nút nhanh chóng được triển khai.
Tấm màn đỏ vốn khiến người ta tò mò nay dần dần được kéo xuống. Mọi người lập tức sững sờ.
Lộ ra trước mắt mọi người là một hình ảnh một vị chiến thần dũng mãnh, khí thế sắc bén ngút trời, chấn nhiếp toàn bộ ánh mắt nhìn vào hắn. Chiếc vương miện bằng vàng, đôi mắt sáng chói, gương mặt anh tuấn bất phàm, mái tóc dài màng vàng như phấp phới theo gió.
Một tay hắn cầm trường thương hình kim long dữ tợn quấn quanh, một tay hững hờ mở ra một quả cầu rực rỡ, không, đúng hơn trong tay hắn là một mặt trời như đang tỏa sức nóng vô cùng kinh khủng, thiêu đốt vạn vật. Và đằng sau lưng hắn còn có 8 tinh cầu mặt trời khác đang lơ lửng phía sau.
Khoác lên người bộ chiến giáp màu vàng nhìn hắn giống như một vị thần đang sống, làm người mọi người nhìn vào lập tức không dám nhìn thẳng mà chỉ nghiêm trang cúi đầu, kẻ yếu đuối thậm chí còn muốn quỳ bái.
Lê Quân thầm lau trộm mồ hôi trán, rồi nói với Vân Tú:
- Thế này cũng quá kinh khủng rồi. Đây thực sự là thần mặt trời, thần ánh sáng – Apollo trong truyền thuyết? Dù tôi không tin lắm vào truyện thần thoại, nhưng thực sự khi nhìn vào tòa kiến trúc này tôi có cảm giác vị thần này thực sự tồn tại. Không biết, ai là người đã vẽ lên tòa kiến trúc này?
Vân Tú nhớ lại lần đầu nhìn thấy cũng sinh ra cảm giác giật mình không kém. Nhưng so với Lê Quân, cô đã gặp nhiều quái sự trên đời rồi nên nếu thực sự tồn tại một vị thần thế này, cô cũng không cảm thấy quá khó chấp nhận.
Trái ngược với nét kinh hãi thế tục của sự xuất hiện diện mạo uy nghiêm, chấn áp thiên hạ của chiến thần mặt trời – Apollo, ở Phú Quốc, mọi vị khách mời cũng đang giật mình vì nét đẹp kinh diễm của vị thần mặt trăng – Artemis. Nàng... thực sự quá quá đẹp.
Gương mặt hoàn mĩ về cả tỉ lệ lẫn đường nét, sự trong sáng, tinh khiết không dính bụi hồng trần. Mái tóc màu bạc mềm mại bồng bềnh như thác, đội lên đầu một chiếc vương miện trong suốt như pha lê, kết hợp với ngoại hình tuyệt đẹp khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng ngưỡng mộ. Tuy vậy, chỉ dám ngưỡng mộ chứ tuyệt không dám nghĩ mình với tới được. Nàng... không phải là người mà những kẻ phàm phu tục tử kia có thể bất kính.
Artemis đang kéo căng lên cây cung hình bằng băng tuyết, tỏa ra ánh sáng trắng tinh khôi, cong như một vầng trăng lưỡi liềm. Xinh đẹp, hoàn mĩ, khí chất thần tiên, nàng đích thị là một vị thần của đỉnh Olympus- Artemis