Tổng Giám Đốc Siêu Cấp

Chương 542: Tàu ngầm thịnh thế -01 (tt-01): quái vật biển sâu




Nhưng nhìn một hồi, Dương Tuấn Vũ cũng không khỏi ngứa ngáy tay chân, hắn cởi áo, cà vạt ra rồi đưa cho Vân Tú cầm, trên người chỉ còn mặc chiếc áo ba lỗ thoải mái, hắn đi tới vỗ vai Walter chào một tiếng rồi cũng cướp túi dụng cụ của một tên kỹ sư trẻ tuổi khiến hắn không khỏi đần mặt ra.

Cậu nhóc định quát một tiếng thì thấy giọng Walter ồm ồm cười nói, chỉ có điều là người ta không phải nói với hắn, tuy vậy, nghe xong hắn cũng cứng họng không dám đòi lại túi dụng cụ:

- Lão Đại, sao anh lại chạy tới đây.

Từ “lão đại” này khiến tất cả mọi người ở đây đều lập tức quay sang nhìn chàng thanh niên trẻ tuổi lạ mặt này. 

Dương Tuấn Vũ trừng mắt ý nói hắn không nên nói nhiều:

- Cậu tiếp tục làm đi.

- Ồ, tốt.

Walter thấy mọi người đều nhìn qua thì mới biết mình lỡ lời, nhưng cái giọng ồm ồm của hắn lại có chút lớn nên mọi người đều nghe rõ mồm một. Thấy ai cũng nhìn về đây, Walter trợn trắng mắt:

- Các người tiếp tục làm đi, có gì mà nhìn. 

Bị khối đá lớn quát nạt, mọi người lại im thin thít tiếp tục làm, tuy vậy thỉnh thoảng vẫn ngó qua nhìn người lạ mặt này. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại suýt rơi con ngươi ra ngoài. Bọn họ thầm tự hoài nghi nhân sinh của mình, không đúng, không phải họ chậm chạp, kém cỏi mà tên kia rõ ràng đếch phải là người nữa rồi.

Nhìn Dương Tuấn Vũ làm Walter cũng nghẹn họng trân trối.

Tàu ngầm rất lớn mà thời gian không nhiều, nên không thể chế tạo tuần tự được, nên Walter quyết định chia làm ba phần công việc chính, thứ nhất là bộ phận trang thiết bị quản lý tàu - hay còn gọi là lõi tàu, thứ hai là bộ phận vỏ tàu, thứ ba là vũ khí trên tàu.

Vỏ tàu tuy lớn nhưng công việc chế tạo không quá khó, cái khó chính là cách phối chế các nguyên liệu để tạo thành vỏ tàu. Trong lớp vỏ này, có tới 12 loại kim loại khác nhau. 

Nhưng nếu bọn họ biết, đây chỉ là một loại vỏ “bình thường” trong mắt của Dương Tuấn Vũ thôi thì đảm bảo sẽ không ít người bị dọa ngất. Sở dĩ nói vậy là bởi vì, các loại kim loại này không phải được rèn luyện, chế tác công phu như Dương Tuấn Vũ hắn từng làm, mà chỉ là phối hợp nung chảy và tinh lọc đơn thuần. Tuy tính chất vẫn đảm bảo độ bền chắc rất cao, nhưng so với việc chính tay 

Dương Tuấn Vũ làm thì chỉ là đom đóm so với ánh trăng.

Đây cũng không phải là do hắn cố ý làm đồ đểu cho quân nhân nước nhà, mà là vì vài lý do: 

- Thứ nhất, hắn không có thời gian tự làm.

- Thứ hai, nếu muốn làm như vậy thì chỉ có thủ pháp và công sức hắn tự mình bỏ ra mới được. Tuy hắn rất khỏe mạnh, nhưng để tự thân làm ra một chiếc tàu ngầm thì không biết cần bao nhiêu thời gian, hắn đợi được, nhưng các sếp lớn phía trên không thể chờ được.

Thứ ba, tính chất hợp kim của 12 loại này vẫn có khả năng đáp ứng tối đa nhu cầu cho chiếc tàu, hắn cũng đảm bảo các quốc gia khác so về độ bền chắc vỏ tàu thì còn chưa chắc có mấy nhà ngang bằng được với chiếc TT-01 này. 

Nếu chỉ đơn giản nhưng cũng đủ dùng ở thời điểm cấp bách hiện tại, hắn ngu gì mà không làm. Suy cho cùng, Dương Tuấn Vũ hắn cũng không phải là anh thợ đóng tàu, hắn còn nhiều việc khác 

phải xử lý.

Tuy vậy, nhưng khi nhìn thấy một sản phẩm quân sự cỡ lớn hoành tráng như vậy khiến lòng hắn cũng phải sôi sục muốn thêm một tay một chân vào làm. Chỉ có điều, cái thêm một tay một chân này lại một thoáng đã đi đứt 2 tháng 10 ngày.

Khi hắn đến, bộ phận radar, bộ phận kiểm soát, phân tích, quản lý thông tin của tàu mới bắt đầu tiến hành, thì sau 2 tháng 10 ngày hắn đã hoàn thiện tới 50% công việc. Người ta hai tay lắp ráp một cái, hắn hai tay hai cái, đã vậy tốc độ còn nhanh gấp người ta không chỉ 10 lần. 

Người khác không biết, nhưng Vân Tú lại biết thứ khổng lồ này là do anh ấy làm ra đấy, người khác vừa nhìn bản vẽ vừa làm, còn anh ấy trong đầu đã có bản vẽ còn chi tiết hơn – thứ mà hắn ngày đêm suy nghĩ nên đương nhiên sẽ nhanh chóng, mượt mà hơn, chưa kể tốc độ tay của hắn đâu chỉ hơn người khác vài lần. 

Suốt 2 tháng 10 ngày, không chỉ hoàn thiện tới 50% trạm máy chủ quản lý thông tin, radar trinh sát của tàu ngầm TT-01, thứ quan trọng nhất mà hắn chế tạo thành công đó chính là bộ phận cung cấp nguồn năng lượng Hydrogen – điện cho con tàu có lượng giãn nước lên tới 2500 tấn khi lặn. 

Đây là một khối máy có kích thước lớn, trọng lượng của riêng bộ phận nguồn hydrogen- điện đã lên tới 54 tấn. Tuy kích thước lớn như vậy, nhưng không làm khó được niềm đam mê chế tạo của hắn. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ, bộ phận quan trọng nhất của chiếc tàu ngầm này không phải là nó có thể bắn được bao xa, dùng được bao nhiêu đầu đạn ngư lôi và tên lửa, mà chính là bộ nguồn này. 

Một chiếc máy muốn chạy được không thể thiếu bộ nguồn, nếu bộ nguồn yếu, tàu sẽ phải thường xuyên nạp nguyên liệu, ngược lại, nếu bộ nguồn mạnh, một chiếc tàu có thể bám biển càng lâu, mà ở trên biển, cái gì càng bám trụ được lâu thì cái đó sẽ nắm được ưu thế cực lớn. 

Bạn có thể hiểu đơn giản rằng, so với một chiếc tàu chỉ bám biển được 1 tháng thì phải quay lại bờ để nạp hoặc dùng một tàu chở nhiên liệu tới cung cấp, như thế, chi phí đi lại rất tốn kém, tàu dù tốt tới mấy cũng sẽ bị sóng biển tác động ăn mòn, chưa kể việc đi lại có thể là điểm yếu mà quân địch khai thác. 

Giống như đánh trận trên đất liên cần những xe vận tải lương thực, nếu lương thực bị cướp hoặc bị đốt cháy, quân ở tiền tuyến sẽ không cần đánh cũng tự tan rã. Do đó, nếu quân địch có khả năng đánh nổ hoặc cướp tàu chở nhiên liệu cung ứng cho tàu ngầm thì sẽ khiến cho chiếc tàu đó gặp nguy hiểm bị toàn diệt.

Mà cái đáng sợ nhất của TT-01 không phải chỉ nằm ở kích thước nhỏ gọn, khả năng bắn phóng nhiều loại tên lửa, độ sâu khi lặn vượt trội hơn tàu Kilo của Nga (350m so với 300m) mà chính là bộ nguồn “bất tử” này. 

Hydrogen – điện, đúng thế, Dương Tuấn Vũ đã chế tạo cho chiếc TT-01 một trái tim đập vĩnh cửu, chỉ trừ khi nó bị bắn hạ, máy móc bị hao mòn theo năm tháng, thì bộ nguồn này theo lý thuyết có thể cung cấp năng lượng mãi mãi, bởi vì, nguyên liệu đầu vào của nó chính là nước biển.

Đúng vậy, hắn đã áp dụng kỹ thuật chế tạo máy tạo năng lượng bản đơn giản, sử dụng năng lượng phân rã nước tạo hydrogen, từ đó cung cấp điện năng cho các thiết bị kỹ thuật trên tàu.

Sở dĩ đây chỉ là bản đơn giản là bởi vì nó vẫn phải chuyển hóa một phần ra điện mà không trực tiếp 

sử dụng nguồn năng lượng cực lớn của hydrogen như hệ thống phản lực của chiếc áp giáp mà hắn từng chế tạo cho Vân Tú. Nhưng việc tạo ra một nguồn điện “bất tử” trên lý thuyết thế này cũng đã khiến cho chiếc tàu này trở thành một con quái vật ở dưới lòng biển sâu rồi. 

Nếu không phải Vân Tú hớt hải chạy tới nói tình hình của Flora có biến cố thì hắn đã đâm đầu một mạch làm cho xong chiếc tàu ngầm cũng nên.

Để cho Walter hì hục chế tạo và lắp ráp tiếp hệ thống vũ khí của tàu. Hắn vội vội vàng vàng đi ra sân bay.

Một khi lòng kiên nhẫn có hạn, suýt nữa hắn đã đá bay cánh cửa của căn cứ ngầm, may mà Vân Tú giữ hắn chậm lại rồi quét mống mắt, tra vân tay rồi mở cửa ra. Căn cứ cũ ở gần nhà Dương Tuấn Vũ vốn đã được cho đóng cửa, thỉnh thoảng có vài người tới tập luyện ra thì chỉ có một đội ngũ 3 bác sĩ cùng 8 vệ quân thay phiên nhau ngày đêm canh gác kho lạnh – nơi Flora nghỉ ngơi.

Người gọi điện cho Vân Tú bất ngờ không phải là bác sĩ hay 8 vệ quân mà lại là Tuyết Yên, cô nói trong điện thoại hôm nay tới thăm chị Flora, nhưng chỉ thoáng không để ý tới hai đứa trẻ, thì nó đã nghịch ngợm gì đó khiến thông số sinh tồn trên máy rối loạn kêu lên chuông cảnh báo.

Cô hốt hoảng vội gọi cho DG, sau đấy lập tức gọi cho anh trai, nhưng điện thoại hắn kiểu gì chẳng nghe máy, may mà khi cô gọi cho chị dâu thì lại gọi được. 

Nhìn bộ dáng gấp gáp của anh trai, Tuyết Yên lo lắng, bối rối nói:

- Xin lỗi anh …

- Cô ấy làm sao?

Dương Tuấn Vũ hung thần, ác sát quát lên làm Tuyết Yên giật mình, cô suýt bị hắn dọa sợ bật khóc, cố nín tủi thân, cô nói:

- Hai đứa trẻ hình như động vào thứ gì đó làm đèn tín hiệu cảnh báo kêu lên, anh mau xem …

Hắn chỉ nghe được có vậy thì đã chạy vội tới bình chứa Ni tơ lỏng – nơi Flora đang “ngủ yên” trong đó. 

Hắn quay sang chưa kịp nói thì DG đã hiểu liền trình bày:

- Tình hình có chút “cổ quái”, cô ấy dường như bị đánh thức, nhưng vì tình trạng hạ nhiệt đông lạnh khiến cô ấy không thể làm gì được. Các nơ ron thần kinh đáng lẽ vốn phải dừng hoạt động, nhưng nó lại hoạt động khi không được phép, tình trạng này rất nguy hiểm, cô ấy có thể chết.

Dương Tuấn Vũ nghe hắn nói thì cũng vừa quan sát được tình hình nghiêm trọng này, tuy nhiên, việc này không phải do động chân tay vào máy móc, mà là do Flora thực sự muốn tỉnh lại. 

Nếu thế hắn có thể làm tan băng giá, đem cô đánh thức, nhưng tình trạng thân thể, năng lượng sinh mệnh của cô ấy rất kém, chỉ sợ không quá một giờ sẽ mất mạng, đây cũng chính là lý do hắn phải tốn công sức làm ra cái bình đông lạnh này. 

Đúng lúc mọi người đắn đo không biết làm sao cho phải, tiếng chuông cảnh báo cứ như không để ai được bình tĩnh, nó cứ réo vang liên hồi làm không khí đã căng thẳng càng thêm gấp gáp, tâm tình càng khó kiểm soát.